Truyện Ngắn 100 chữ Nhiều tác giả Vô tâm Tác giả: Nguyễn Lưu Huỳnh Ngày còn nhỏ, tôi thường nghe dì dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật đẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà cả hai người đều rất thích. Hôm vào nhà sách, thấy tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn, tôi mua ngay gởi tặng dì dượng.
Combo Mua 1 Được 2. Bao gồm: 1. Ông chú người Nhật trên đất Việt Nam song ngữ Việt Nhật. "Ông chú người Nhật trên đất Việt Nam" là một cuốn manga song ngữ Việt - Nhật đầu tiên do Quảng Văn phát hành. Cuốn sách là những câu chuyện hóm hỉnh về cuộc sống và văn
Giới thiệu truyện Dưỡng Thú 100 Ngàn Ức, Thần Sủng Của Ta Đạp Nát Chư Thiên. By admin Tháng Sáu 20, 2022 Updated: Tháng Bảy 1, 2022 Review Không có phản hồi 1 Min Read. Share. Facebook Twitter LinkedIn Pinterest Email.
Trời ạ, 100 vạn Ngân Tệ, Thiên Huyền Tông quả nhiên tài đại khí thô!" "Không hổ là Sương Sương Tiểu Thư, quả nhiên lợi hại!" Đám người lần nữa lâm vào điên cuồng nghị luận bên trong, bởi vì Trần Sương Sương ra giá, Đấu Giá Hội đi đến một cái đỉnh sôi cao trào điểm, mà lúc này cao hứng nhất, tự nhiên là Lâm Dịch.
Truyện ngắn 100 chữ viết về mọi sinh hoạt đời thường, nhất là sinh hoạt tình cảm. Đó là tình quê hương, tình mẹ con, cha con, tình ông bà - cháu, tình vợ chồng, anh em, bạn bè, tình yêu đôi lứa, tình Thuvientailieu.net.vn Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn,
Viết một đoạn văn ngắn khoảng 100 chữ về nội dung nhân vật, nhan đề của đoạn trích Tức nước vỡ bờ và truyện ngắn Lão Hạc - Viết một đoạn văn ngắn khoảng 100 chữ,về nội dung nhân vật nhan đề của đoạn trích Tức nước vỡ bờ và truyện ngắn Lão Hạc,Ngữ văn Lớp 8,bài tập Ngữ văn Lớp 8,giải
KHẢ NGÂN >> Khả Ngân. Hoạt động đáng chú ý: Miss Sport do báo Khăn quàng đỏ tổ chức 2010, Gương mặt tuổi hồng 2011, Từ năm lớp 3 đến nay là vận động viên thể dục Aerobic thành phố, Từng tham gia nhiều cuộc thi Aerobic cấp thành phố với nhiều giải Bạc, Đồng.
KEQq. Truyện cực ngắn nhưng giàu sức khái quát, ẩn dụ, đủ cho một rung động, suy ngẫm trong mỗi câu chuyện rất dân dã, đời thường. Mỗi truyện là một thông điệp, thường chốt lại ở những câu văn hay hình ảnh cuối ấn tượng dẫn người ta tới những vùng sáng, tối của đời sống. Phan Tấn Linh vẫn thường dùng thủ pháp quen thuộc này. NDHT chọn tám truyện, tám góc chiếu soi tỏ một khuôn mặt văn chương, một sự chơi chữ nghĩa, có khát khao, có soi rọi và có mơ ước, và tự mỗi bạn đọc tìm ra ý nghĩa cho riêng mình. Lời bình của nhà văn NGUYỄN VĂN THỌ 1. BIỂN Mặt trời thẳng đứng. Biển chói nắng. Không xuống biển để tắm, ở một góc riêng, Miên đắm trong ký ức. Ngày ấy, sau những bướm ong, Tuấn lẳng lặng bỏ đi. Khi Miên đang khổ đau một mình thì bạn bè báo tin, rằng Tuấn đang vui vẻ với người tình mới ở biển. Lúc ấy, đau khổ, Miên đã thầm rủa “Cầu mong biển hãy cuốn phăng nó đi”. Biển làm thật, người ta không tìm thấy xác Tuấn, chỉ thấy xác người tình mới. Miên như người phát điên. Mỗi mùa hạ, người ta lại thấy người đàn bà tóc xõa dắt theo đứa con lặng lẽ về với biển, lặng lẽ bỏ vài bông cúc trắng xuống biển, rồi đi. Người ta đồn rằng người đàn bà tóc xõa là Miên, còn đứa con chính là con trai của Tuấn. 2. LẤY CHỒNG Lụa xinh đẹp, siêng năng nên lọt vào mắt xanh con trai chắt Đại, giàu có nhất làng Đông. Cha mẹ già thương con muốn gả bán nơi giàu có. Thương cha mẹ, Lụa gật đầu. Ngày vu quy, cha cho Lụa con bê làm hồi môn. Lụa về nhà chồng, sinh con, làm lụng trong sự bạc bẽo, coi khinh. Được mấy năm, vất vả, Lụa héo sắc. Chồng Lụa trai gái trên phố, dẫn về một con tóc vàng, dễ trẻ hơn Lụa cả chục tuổi. Sáng nay, Tòa tuyên cho vợ chồng Lụa ly hôn. Tài sản không được chia vì bố mẹ chồng không sang tên. Lụa chỉ được chút hồi môn dạo trước. Chạng vạng, Lụa tay bế con, tay dắt theo con bò, thơ thới đi qua cánh đồng lúa đang thì con gái. Vẳng trong chiều muộn một lời ru “Thân em như hạt mưa sa...”. 3. SIÊU THỰC Gã vẽ. Người đàn bà mộng mị hiện dần lên toan, hết bức này đến bức khác. Ấn tượng mù mờ và siêu thực rõ nét. Có cả những chi tiết thực đến khó tin. Đó là những bức chân dung người yêu mộng mị của gã. Tranh của gã chỉ vẽ độc chân dung con đàn bà của gã, đủ góc nhìn, đủ cách hiểu và đủ chất liệu. Tranh của gã, do vậy, chỉ bán rất khiêm tốn. Nghĩa là tranh không nuôi nổi gã! Vợ gã vẫn ngược xuôi vất vả chạy gạo hàng ngày để nuôi gã. Chị ngày xưa cũng từng là nhân vật trong tranh của gã. 4. CON GÁI RƯỢU Hồi bé, ba cô con gái đều quấn quýt, tranh giành để được bên cạnh cha. Cha cưng con gái, trìu mến gọi là gái rượu. Không như kiểu trọng nam khinh nữ ở quê bấy giờ. Trẻ sợ cha, già sợ con. Vậy mà lúc nhỏ con gái không sợ cha. Giờ cha già, cha lại sợ con. Cha tâm sự với hàng xóm Sợ nhất mấy cô con gái, về lúc nào là chúng nó hoạnh họe, bắt ép ăn uống, mà tuổi già có ăn được bao nhiêu nữa đâu... - Cha già rồi, gầy gầy cho khỏe! Lúc nào cha cũng bảo vậy. Hồi bé, thỉnh thoảng ba gái rượu giành nhau kỳ lưng cho cha. Cha con cười nắc nẻ. Giờ trái gió trở trời, cha nằm liệt một chỗ, con gái tắm cho cha, nước mắt vòng quanh vì cha gầy quá. Vết sẹo từ mảnh bom hồi cha ở chiến trường lại trồi lên, tấy đỏ. 5. HOÀN CẢNH XÔ ĐẨY Đêm... Em bảo, em lên thành phố kiếm việc, ở quê mất mùa đói kém. Nhà đông người, em là chị cả, không nỡ ngồi nhìn lũ em đói ăn... Em bảo, đây là nghề nhơ nhớp, bất đắc dĩ. Rằng em sẽ kiếm thêm chút đỉnh rồi về quê mở tiệm tóc hoặc tiệm may... Em nước mắt vòng quanh, nức nở, bảo “Hoàn cảnh xô đẩy anh ạ, em không muốn...”. Nhà báo trong vai đại gia vô cùng cảm thương, rút ví cho em năm trăm ngàn, chỉ hỏi thêm vài chi tiết làm tư liệu cho bài phóng sự đẫm nước mắt, rồi về. Sáng... Em hớn hở cùng mấy em nữa, chạy ùa ra quán hủ tiếu bên cạnh. Em hồn nhiên khoe với bạn “Úi, hôm nay tớ giả tiền, hôm qua có gà cho không năm trăm ka nhé”. Nhà báo trong vai khách ăn ngồi sau lưng em, nghẹn ngào trước tô hủ tiếu bốc khói. 6. MÙI RƠM RẠ Anh chị lớn lên ở quê. Nơi có sông Cọi chảy qua cánh đồng phì nhiêu cò bay thẳng cánh. Yêu nhau từ đình làng đêm trăng, từ gặt lúa đổi công... đến mãi sau này cả hai vào đại học rồi anh vẫn nhắc cái mùi rơm rạ của chị. Anh bảo anh thích thế, rồi anh hít hà trên mái tóc dày của chị... Ra trường, anh về quê dạy học. Chị ở lại làm việc trong một cơ quan ngoại giao. Chị đơn phương dứt bỏ anh để lấy chồng ngoại quốc. Anh đau buồn một dạo, lần lữa rồi cũng lấy vợ. Mười năm, hôm qua chị về thăm quê, anh rủ chị đi dạo trên những cánh đồng lúa vừa gặt. Anh nhắc về những kỷ niệm và mùi rơm rạ từ tóc, từ da thịt chị. Chị cười phá lên giữa cánh đồng bàng bạc trăng non. - Rõ lẩn thẩn. Bây giờ chỉ có hương Chanel thôi ông cụ ạ. Anh lắc đầu, hít hà mùi rơm rạ thoảng trên cánh đồng vừa gặt. Và, nghĩ Chị chỉ là của anh thời rơm rạ đồng làng. 7. GIÓ SÔNG QUÊ Gió thổi từ bờ sông, mát rượi. Hôm nay, em gái thoát ly, ngoài bắc vừa về, Hiền lúc lắc ra sông xách nước cho nó tắm. Nắng nôi, dễ đến gần hai tháng không có giọt mưa, giếng làng trơ đáy. Nhà có năm chị em, Hiền là chị cả, bị dị tật ở chân. Mẹ mất sớm, Hiền bỏ học, trở thành mẹ của lũ em. Rồi cơ cực lớn lên, đàn em thoát ly làm cán bộ, công nhân trong nam, ngoài bắc. Cứ như vậy, Hiền lam lũ nuôi em quên cả đời mình. Mỗi lần con cái về đông đủ, cha già lại nhìn chị, khóc không thành tiếng. Hiền vẫn thập thễnh xách nước cho em tắm, như là cái việc tự nhiên lâu nay chị vẫn làm. Gió vẫn thổi từ bờ sông, mát rượi. 8. CHA Cha ở quê ra tận Thủ đô thăm con gái. Mệt mỏi nên con toàn cáu với cha Hỏi gì rõ lắm, sao lại đi chậm thế, ở trong nhà việc gì phải mặc lắm áo thế... Sáng nay, đưa cha ra bến xe về quê. Trên đường về, nước mắt con gái chảy dài. Cha cưng con nhất nhà, đi đâu cũng dắt theo. Nhớ ngày cha chở con đi thi bằng xe đạp, dễ đến 20 km, con béo cha gầy, cha gò lưng, mồ hôi nhễ nhại. Trưa ra ăn phở, cha nhặt hết thịt bò qua bát cho con. Ra trường đi làm, có lần con bị móc túi, cha vay mượn lặn lội đưa ra cho con. Con vô tư nhận đâu biết phải mấy tháng sau cha mẹ mới trả hết nợ. Quá nửa cuộc đời, con vẫn vô tư đón nhận tình thương của cha. Chạy xe mà mắt con nhòe nước. Thấy mình mãi kém cỏi, cha ơi!
Tình cờ ngồi sắp xếp và lưu trữ lại các folder cũ, chợt thấy mình từng viết khá nhiều truyện ngắn 100 chữ cho KTNN. Mỗi truyện chỉ được 100 ngàn, vậy mà vui âm ỉ. Ôi cái thời mới xa nhà đầy những suy nghĩ ngây ngô, vụng về mà cũng trong trẻo, tinh khôi…. Nay lưu lại trên blog để khỏi lạc trôi đi đâu khác, cũng để nhớ một thời mới tập tành viết bài trên báo, được đăng, và hạnh phúc. Thế thôi. Hình minh họa không có gì liên quan, post cho vui ấy mà!= NGOẠIĐây là truyện ngắn đầu tiên mình được đăng và cũng là bài đầu tiên được đăng báo ngày Nó luôn khó chịu, cho Ngoại lẩm cẩm mở nước to, Ngoại nhắc; ra ngoài, Ngoại tắt quạt ngay. Có lần nó gắt “Ngoại già rồi, lo nhiều chi cho mệt!”. Ngoại nghe. Thở dài, sườn sượt. Ngoại về quê. Nó mặc sức “tung hoành”. Cuối tháng, món lương công nhân ít ỏi vơi quá nửa vì phí điện nước, ba mẹ mắng nó tả tơi. Tối về, biết chuyện, Ngoại lụm cụm lần giở gói tiền chắt chiu, bọc mấy lớp giấy báo, đưa mẹ . “Con cầm lấy. Má già rồi, cần gì đâu…”. Nó nghe. Òa khóc. BÁNH GAI CỦA MẸ Mẹ, lặn lội từ quê lên phố thăm thằng Út trọ học. Giỏ bánh gai theo mẹ khệ nệ đường xa để con “ăn cho đỡ nhớ quê”. Con mừng qua quýt, chau mày thật khẽ. Mẹ đâu biết giờ con thích cà phê, thuốc lá hơn. Mẹ về. Giỏ bánh vẫn buồn thiu nằm trong góc nhà. Sực nhớ, con quơ vội mang qua phòng thằng bạn đồng hương “Ăn lấy thảo mày!”. Thằng bạn cảm động, rơm rớm “Hồi mẹ tau còn sống cũng hay làm thức quà này cho tau…Mày sướng thật!” Con, chợt bàng hoàng…Ngày xưa, ai đã từng ước suốt đời được ăn bánh gai của mẹ? *** HỌC BỔNG Nó vừa lãnh học bổng. Hơn một triệu. Mấy thằng bạn “chí cốt” rủ nó đi ăn mừng chiến thắng. “Ừ, thì đi!”. Tăng một rồi đến tăng hai. Hết lít đế đến két bia. Đứa này a-lô rủ rê đứa nọ. Tụi nó rỉ tai nhau “Lo gì, chầu này có người khao!”. Nó ngất ngư, hùng hổ “ Dô trăm phần trăm nào tụi bay!” Sáng tỉnh dậy mò trong túi cái hóa đơn khuya qua gần chín trăm. Tiếng mẹ rơm rớm qua điện thoại chợt ùa về “ Con để dành mà học anh văn!”. Tự dưng miệng nó khô đắng, mặn chát. *** NGƯỜI Ở Lặn lội từ quê lên phố nuôi con dâu sanh nở, bà chỉ việc chăm cháu, chuyện nhà cửa đã có người ở lo tất. Con Tí, mới mười lăm, giọng quê đặc sệt, còm nhom, đen đúa, lương tháng chỉ tám trăm mà hết giặt đồ, nấu cơm lại quét nhà, khóa cổng… Sang năm, thằng bé được gửi vào nhà trẻ. Viện cớ ít việc, bà chủ cho con Tí nghỉ làm. Ông chủ năn nỉ mẹ ở lại lo giúp việc nhà. Thương cháu, không nỡ về, bà lão bảy mươi hàng ngày lủi thủi một mình trong căn nhà rộng, lại giặt đồ, nấu cơm, quét nhà, khóa cổng… *** CÁI TI VI CŨ CỦA NỘI Hồi xưa, nhà nghèo, nội tằn tiện mua ti vi để “Chị em mày coi Những bông hoa nhỏ!”. Tối nào ông cháu cũng quây quần bên cái ti vi trắng đen cà tàng chốc chốc lại “nhíu” hình thành một sọc ngang. Ngay lập tức, nội đứng dậy đập cái “bốp” lên nóc cho màn hình giãn ra trong tiếng cười khanh khách của lũ cháu. Lớn lên, chúng tôi mê mẩn ti vi màu, đầu đĩa, vi tính,… quên mất nội vẫn lủi thủi cùng cái ti vi cũ – giờ có đập mấy cũng không lên hình nữa. Nội mất. Cái ti vi cũ bị mang ra bán ve chai. Khi bà đồng nát đập cái “bốp” phủi bụi, tự nhiên chúng tôi giật mình… Không bán nữa, chị em tôi lẳng lặng bê nó vào phòng nội. *** LỜI NÓI DỐI Hồi bé, nó là con út nên nghịch nhất nhà. Có lần đá trái banh vỡ lọ hoa quý của mẹ, nó nói dối là con mèo nhảy lên bàn. Mẹ không nói gì, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ tung tóe dưới sàn… Lớn lên, nó tụ tập bạn bè đàn đúm, nhậu nhẹt. Thua độ đá banh, nó bán chiếc xe máy, nói dối mẹ là bị mất cắp. Mẹ thở dài, lụi cụi lấy món tiền tiết kiệm chắt chiu mua xe mới cho nó đi làm. Mẹ bệnh, nói với nó chỉ là cảm xoàng rồi sẽ khỏi ngay. Nó vô tâm, ngó ngàng qua loa. Ba tháng sau, cầm trong tay giấy chẩn đoán ung thu thời kỳ cuối của mẹ, nó nhìn lên bàn thờ, lòng tan nát… *** NGỐC Ngày xưa, khi yêu nhau, anh thường so sánh cô với những người con gái khác. Cô hay cười, hiền dịu và đảm đang nhưng không sắc sảo, khéo ăn khéo nói. Mỗi lần cô làm điều gì vụng về, anh thường trách “Em ngốc quá!”. Cô chỉ cười buồn. Sau hai năm, anh chia tay vì nghĩ cô không xứng với mình. Mười năm sau, trong buổi tiệc mừng giám đốc mới nhậm chức, anh bàng hoàng khi ông giới thiệu bà nhà “ Đây là người đã luôn chung vai sát cánh, ủng hộ tôi…!”. Là cô. Vẫn với nụ cười dịu hiền. Anh rùng mình nghĩ đến người vợ “khôn ngoan” mình chọn, giờ đang kịch liệt đòi phân chia tài sản để ly hôn. Chợt cay đắng ai mới đúng là kẻ ngốc? *** SỰ LỰA CHỌN Ngày ba mẹ ra tòa, nó đau đớn chứng kiến hai người lạnh lùng kể tội nhau và kịch liệt phân chia tài sản. Khi tòa hỏi, nó nhòa lệ không biết chọn sống cùng ai… …Nó bắt đầu cuộc sống bụi đời. Nó lao vào những vũ điệu điên cuồng, những chuyến đua xe tử thần. Rồi nó nghiện. Những cơn đói thuốc vật vã nó ngày và đêm… Ngày ra tòa vì tội cướp của, nó chỉ còn đếm cuộc sống từng tháng. Lúc tòa tuyên án, ba mẹ nó khóc ngất. Vậy mà lạ chưa? Mắt nó vẫn ráo hoảnh dù lòng đau đớn giá mà giờ nó có một sự lựa chọn… *** ĐÔI DÉP CỦA BA Nghề làm giày của ba được truyền từ đời ông nội. Ngày ngày, tháng tháng ba cặm cụi đo chân làm giày cho người ta mà đôi dép ba lại cũ mòn. Nhiều lần, con thấy ba tỉ mẩn may lại quai dép đứt mà xót xa. Con vào đại học, những khi ba lên thăm vẫn đôi dép cũ sờn đế. Con bảo ba đóng đôi mới, ba chỉ cười xòa “Còn mang được!”. Giờ con đi làm, có tiền muốn mua cho ba đôi dép khác thì ba đã không còn. Mỗi lần mang một đôi giày mới là con lại nhớ đôi dép cũ của ba giờ quạnh hiu nơi xó nhà. Mắt bỗng cay xè…Thuơng ba quá. Ba ơi! *** BÁNH TRUNG THU Ngày nhỏ, nhà nghèo. Mỗi lần trung thu, nó thường nhịn thèm nhìn qua các khung kính bày la liệt bánh đủ loại. Nó chỉ mong rằm chóng qua để được mẹ mua cho những phong bánh ế. Mà sao ngon lạ! Mẹ không ăn, chỉ nhìn nó cắn vội từng miếng bánh, mỉm cười hạnh phúc. Nó thầm nhủ lớn lên sẽ mua thật nhiều bánh ngon cho mẹ. Ra trường, đi làm, trung thu đến, nó tất bật với những hộp bánh “xịn” biếu sếp, trưởng phòng… Nó đâu nhớ ở nhà, mẹ vẫn vò võ bên phong bánh nhỏ chờ nó về. Trăng vằng vặc trên cao. Có mảnh trăng vô tình lạc vào khóe mắt mẹ, long lanh. *** CÁI TÁT “Chúng ta ly dị đi!”, anh dằn mạnh tờ giấy đã soạn sẵn xuống bàn. Cô tưởng chừng đất dưới chân mình rạn vỡ. Đổ phịch như một bức tượng, cô ôm lấy mặt, nức nở. Ngày trước, cô và anh yêu nhau bất chấp gia đình hai bên cực lực phản đối. Ngày cô đưa anh về xin phép ba má, ba giận dữ tát cô một cái. Sao lúc đó cô không hề thấy đau? Rồi hai người cũng nhất quyết lấy nhau. Sau ba năm, anh có nhân tình. Giờ một lời nói của anh khiến cô đau gấp vạn lần cái tát năm xưa. *** CÂM Ngày xưa, nó khoái nhất, bà câm đến mua hàng. Nó nhại từng tiếng ú ớ đứt quãng, từng cái khua tay, cố tình lấy nhầm đồ cho đến khi bà toát mồ hôi hột, hai mắt đỏ ngầu, dẫm chân đành đạch…Đến một ngày, người ta vu bà ăn cắp quả trứng, mọi cách giải thích đều vô hiệu, bà câm lên máu mà chết. Nó hối hận chuyện cũ, buồn mất cả tháng. Lớn lên, đi làm nó bị công ty chèn ép, mọi ý kiến đề đạt đều bị gạt bỏ dù nó cố gắng giải thích. Hai mắt ngấn nước, nó bỗng nhớ đến hình ảnh bà câm khi xưa hai mắt đỏ ngầu, dẫm chân đành đạch. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy nhẹ lòng vì cái chết của bà câm. *** CHIẾC GHẾ TRỐNG Phóng vội lên xe buýt, nó loay hoay tìm chỗ ngồi. Hai hàng ghế đã đan kín người….A, còn một chỗ trống ngay cửa vào, nó liền chạy anh soát vé ngăn lại “Không được, có người rồi!”. Nó bực bội, rủa thầm “Cái đồ hắc ám!”. Xe trờ tới trạm kế tiếp. Một bác trung niên chống đôi nạng gỗ, khập khiễng leo soát vé vội chạy lại đỡ, tíu tít “Ghế này, chú ngồi đây!”. “Làm phiền cậu quá, ngày nào cũng vậy…”. Anh chỉ cười, xua ngẩn người, thì ra…Khoảng trống đã được lấp đầy bởi tình yêu thương. *** XA QUÊ Lên đại học, tiếp xúc với bạn bè trên khắp mọi miền đất nước nên chỉ một thời gian ngắn tôi đã phân biệt được dễ dàng giọng nói của từng vùng Bắc, Trung, Nam. Trừ Lan. Cô nói một giọng lạ, lơ lớ. “Bạn quê ở đâu?”. “Quảng Ngãi”. “Thế sao…?”. Thấy tôi ngạc nhiên, hiểu ý, cô vô tư cười bảo “Vô đây không đổi giọng, mua bán người ta không hiểu, phiền lắm. Đâu quen đó thôi mà!”. Bất giác tôi thấy nhói lòng. Chúng tôi xa quê chưa đầy một tháng… *** CƠN MƯA Sài Gòn, mưa bất chợt. Nép vội vào một mái hiên, nó nhớ ngày trước, mỗi độ giao mùa, mẹ luôn dúi cho nó chiếc áo mưa những khi ra ngoài. Giờ nó vẫn đuểnh đoảng như xưa nhưng mẹ đâu còn cạnh bên để lo âu, chăm sóc. Nó chạnh lòng… Chợt, nó thấy túi xách cồm cộm. Trời! Một chiếc áo mưa cùng mẩu giấy nhỏ xíu “Đồ hậu đậu, mau lên cho kịp giờ dạy..”. Nét chữ của nhỏ bạn cùng phòng. Bất giác nó đưa tay lên quệt giọt mưa vừa bắn vào mắt, cay cay mà lòng sao ấm áp lạ… *** CON NHÀ NGHÈO Ngày đầu tiên đi học về, cu Tí tíu tít kể chuyện trường lớp. Mọi thứ đều quá mới mẻ với chú bé mới lên sáu. Tí hồn nhiên “Cô giáo bảo nhà ai khó khăn thì giơ tay lên”.“Rồi sao con?” – mắt mẹ thoáng long lanh. “Bạn Ti không có mẹ, tội nghiệp lắm…” Rồi thằng bé huyên thuyên kể về người bạn mới. Nói chán, nó nũng nịu dụi đầu vào lòng mẹ ngủ thiếp đi. Mẹ ôm con trong tay, nhìn lên bàn thờ ba nó, ánh mắt xa xăm nhìn ra màn mưa trắng xóa… Tí vẫn say ngủ, đâu biết mưa phủ kín đường ra chợ chiều của mẹ. *** MƯA Mưa bong bóng. Trước cổng trường, hai đứa bé lem luốc, quỳ sụp, đội màn mưa. Ánh mắt van lơn, ướt át. Nhiều người thương hại. Những tờ năm trăm, một ngàn thi nhau rơi xuống chiếc nón tả tơi. Tạnh mưa, bọn trẻ cũng biến mất . Như bong bóng. Và chẳng ai nhớ đến chúng nữa. Có ai biết? Tối đó, trong căn nhà ổ chuột, một gã mắt sẹo giật phắt chiếc nón rách., nhanh nhảu đếm..“ sao ít vậy?”. Gã quất túi bụi. Hai đứa bé vùng chạy ra ngoài. Hòa vào đêm mưa… *** CÚ NGÃ Ngày xưa khi ba tập cho con chạy xe đạp, cú ngã đầu tiên khiến ngón chân con bật máu. Con khóc thét, ngồi lì dưới đất không chịu đứng dậy, nhìn ba van lơn. Nhưng lúc ấy, ba đã nghiêm khắc bảo con hãy tự đứng lên. Con vùng vằng cà nhắc bước đi, rồi giận ba hết mấy ngày trời. Lớn lên, con vào đời, va vấp nhiều, thất bại không ít. Nhưng mỗi khi gục ngã bởi những nỗi đau tưởng chừng không gượng dậy nổi, con lại nhớ ánh mắt nghiêm khắc ngày xưa của ba, rồi chợt hiểu… Con lại mím môi, tự nhủ lòng hãy đứng lên, và đi tiếp. *** ÔNG VÀ CHÁU “Bánh bao đi, mấy cô cậu ơi!” Ông lão đon đả mời. Mùi bánh nóng, thơm phức réo sôi bao tử của những “cô cậu” ghiền “mạng”. Tụi nó mua không ngớt. Ông vui vẻ mang đến tận nơi, lòng khấp khởi mừng. Từ ngày xóm này đua nhau mở tiệm “in-tơ-nét”, ông cũng có dư chút đỉnh lo cho cháu. Tội nghiệp, thằng nhỏ siêng học, dạo này hốc hác hẳn. Tối nay nó lại đi học thêm… Chợt, ông thoáng thấy một dáng hình quen thuộc… “Trời ơi, Út!”.Thằnng nhỏ quay lại. Sững người. Chiếc bánh trên tay ông run rẩy, rơi xuống đất. *** NGỌC VÂN
Danh mục Ngữ văn ... cô ấy nói mà tôi có cảm giác nh đang nằm mơ vậy, tôi mơ màng bất thần, tớikhi cô ấy hỏi lại - Cháu vẫn đang nghe cô nói đấy chứ?- Dạ vâng, cháu vẫn đang nghe. Cháu cảm ơn cô, Cháu ... cảm ơn cô, Cháu vui quá cô ạ!- Đợc rồi, cô hiểu. Cách đây 20 năm, cô cũng giống cháu bây giờ vậy. Thôichuẩn bị tinh thần tuần sau bắt đầu đi làm nhé!- Dạ vâng, cháu chào cô ạ!Tôi nghe thấy đầu ... cho học tập, Lúc đó ở lứa tuổi tôi những cô cậu học tròcấp 3, có lé không ai phải lo nhiều tới chuyện kinh tế của gia đình; nhng riêng bản Truyện ngắn Chủ đề Chuyện xin việc của sinh viên... 8 1,628 0
Giới thiệu - Góp ý Nội quy - Thông báo Thủ tục xe máy Kiến thức xe máy Thông tin các giải đua Honda Yamaha Suzuki Piaggio Phân khối lớn Harley-Davidson Kawasaki Triumph Ducati Chuyện trò Phượt Hình ảnh các hội xe Mua bán xe cũ Mua bán xe mới Mua bán Moto PKL Phụ tùng Xe đạp - Xe điện Bài viết này thấy bên 5giay vì hay wa nên lấy về đây cho ae 2banh xem cho vui... Lần đầu tiên tôi nghe về thể loại truyện rất ngắn,chĩ gói gém trong vòng 100 chữ đỗ lại rất ngạc nhiên vì chĩ với ngần ấy từ ngữ thì làm sao lại là "truyện" được chứ...Tôi đọc và thật sự cuống hút với cách hành văn rất ngắn gọn nhưng rất xúc tích,có mở,có truyện đều để lại trong tôi những xúc cảm kỳ mẫu truyện khi thật khi hư nhưng ít nhất trong đời sống thường ngày chúng ta chứng kiến hoặc đã từng trãi qua...Xin mời tất cã cùng trãi lòng. Ngày sinh nhật Ở trường,nó quen được nhiều bạn cẩn thận ghi lại ngày sinh của đám lượt,những người bạn đều nhận được quà của nó trong ngày sinh nhật của mình. Một hôm,nó lôi mớ giấy tờ cũ ra sắp xếp gặp mảnh giấy đã bạc màu,nó liền mỡ ra giấy ghi ngày sinh các thành viên trong gia đình với nét chữ của mẹ giật mình nhớ lạibao năm qua,chưa một lần nó chúc mừng sinh nhật anh em,kể cả ba mẹ mình! NGUYỄN VĂN PHÚC - Mưu sinh Cuộc sống với bao nhiêu gánh nặng vật chất đã khiến tôi quay cuồng làm việc. Chiều chủ nhật,trong một ngôi nhà cao tầng sang trọng tôi dạy kèm toán cho cậu bé lớp mưa rã rích,khung cảnh nhuộm màu buồn thảm. -Ngày cuối tuần mà mẹ cũng không ở nhà chơi với con cô à. Giọng cậu bé thỏ thẻ. Tôi sững ngừơi và như sực chắn lúc này con tôi cũng đang buồn bã vì không có ai để chơi. NGUYỄN PHẠM THÙY AN - Hạnh phúc Em có điện xong em khóc nức nở,nước mắt dàn dụa. -Bình tĩnh nói đi,nhà em có chuyện gì? -Không,không có chuyện gì hết! Giọng em nghẹn nghào. -Vậy tại sao em khóc,mẹ nói gì với em? -Không có gì!Mẹ hỏi em có khỏe không? Mẹ dặn em đừng thức khuya,ăn uống đầy đủ,đừng để bị bệnh không ai chăm sóc…Ở nhà,có bao giờ mẹ nói với em như thế? Và tôi hiểu,em đang hạnh phúc. NGUYỄN THỊ TƯỜNG VY - Bức thư Ngày đi học tháng nào con cũng chi hết tiền luơng của nhà chỉ trông chờ vào gánh khoai mì của mẹ. Niềm vui của mẹ không gì hơn ngoài việc đọc thư của năm mẹ gữi bao lần mà chỉ nhận được một lá thư duy nhất. Nay về công tác vùng trung du,cuốc sống cùa con khá lên nhiều,nhưng chỉ còn thấy mẹ trong những giấc mơ và nhưng bức thư còn sót lại,nhãt nhòa. Mẹ vẩn đói tình muốn viết ngàn lần-vô ích. HOÀNG BẢO - Cánh cửa Chị là người con gái được học ít và thay mẹ chăm sóc lần ra khỏi nhà mẹ đều dặn đi dặn lại là không được mỡ cửa vì biết có nhiều chàng trai ngắm nghía em lập gia đình,chỉ còn mẹ và thương chị ngày nào cũng mỡ cửa nhìn ra lần như thế chị lại ra đóng cữa và dặn mẹ”Mẹ đừng mỡ cửa nhé,gió làm mẹ lạnh,con lo cho mẹ lắm!” Mẹ rơi nuớc mắt. HOAN THẠNH - Bức tường Nó nghe tiếng trẻ con cười vút lên trong trẽo trong không trung,phá vỡ cái tĩnh lặn trong đáy sâu tâm hồn nó. Bên kia bức tường,một bố,một mẹ và hai đứa con trạc tuổi nó đang đùa nhau vui vẻ,hạnh phúc… Bên này bức tường,một sấp vé số còn nguyên,một ly nuớc lọc,mấy viên thuốc cảm nằm chỏng chơ… Nó cuộn mình trong chăn. Vẫn lạnh cóng. THIẾU ANH - Làm thầy Hắn chỉ là giáo viên quèn trong một trường trung học lớn nhưng lại là anh lớn trong một gia đình nhỏ chỉ có hai anh em. Lúc rãnh rỗi hắn thường bỏ thời gian tìm gặp những học sinh cá biệt trong trường để nói chuyện,khuyên nhủ,nhằm giúp mấy đứa trẻ trở nên cứng cỏi và sống có lập đi một thời gian,cho đến khi hắn hay tin em ruột của hắn đang bị công an tạm giữ vì tham gia sữ dụng chất ma túy thì hắn ngẫn ngần ấy năm làm thầy,hắn chưa bao giờ làm một người anh khuyên nhủ em mình! HUỲNH HẢI MINH - Cây mận Nhà có cây mận ở giữa sân,đám trẻ chẳng ngày nào mà không leo trèo cùng nội tôi mất,thím ngăn đôi nhỏ cãi nhau chí chóe để giành cây lòng nhưng cha tôi đành đốn sau,chổ gốc đốn tròi lên một cái tuợc,nhưng phải mấy năm sau cây mận mới sum xuê như đó,lũ trẻ hai nhà đã lớn và gần như lạ nhau. Một chiều,nhìn cây mận sai đầy cành,rụng đầy sân,chú tôi đem rựa phá nát hàng rào ngăn giữa hai nhà. BÙI PHƯƠNG MAI - Má ơi! Má ơi! Cho con xin tiền nộp… -Ráng ít bữa nữa đi con! Hôm sau -Má ơi! Cho con xin tiền… -Đợi thêm vài ngày nữa đi con! Bữa sau nó tiếp -Má ơi! Có tiền… -Ráng đi con,mấy hôm nay chợ ế ầm,má chẳng bán được gì… Mấy hôm sau,nó thôi không xin tiền má nó buồn thiu. Đi chợ về,nhìn nó,má cười -Hôm nay,gánh rau của má có tiền rồi nè! -Không cần nữa đâu má ơi…Lớp con đi cắm trạii hết rồi! TRẦN THÙY HUYỀN TRANG - Bồ kết Ngày nó lên đường nhập học,bố mẹ dặn nó đủ nó còn cẩn trọng gói mấy chùm bồ kết cho vào balô nủng nịu”Kìa mẹ,con đi hoc xa có thời gian đâu mà gội bồ kết!”.Mẹ nó lắc đầu,đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của đứa con gái yêu. Tết nó nó tất tưởi ra bà nhèm tay thô ráp chạm vào cái đầu ngắn cũn,xơ cứng màu vàng hoe của đứa con thốt lên”Trời ơi,chỉ tại con không gội bồ kết!”. PHAM THỊ KIM - Vết cắt Ngày cơ hàn nhưng hạnh phúc,em đến bên tôi êm đềm và lặng lần phải phẩu thuật vì khối u ở ngực,nhìn vết cắt mới khâu em thõ thẻ hỏi tôi”Nhìn nó xấu lắm phải không anh,có khi nào vì vết cắt này mà mình chia tay!”.Tôi mĩm yêu em bằng cả trái tim mình. Thời đạt được nhiều tiện nghi cuộc trăng trở với sự nghiệp,với gia đình… Em nói chia tay. -Em,vết cắt năm xưa có mau lành như vết cắt trong tim anh! HUỲNH HẢI MINH - Hai bàn tay -Cô ơi,cho vẽ tự do! -Cô cho vẽ về những gì các em biết ơn nhất! Lớp học rộn ràng như ong bướm đón mừng lớp,Tâm cặm cụi vẽ hai bàn tay. Cô xúc động trước bức tranh này -Bàn tay của ai thế? -Bàn tay của cô đấy ạ! Cô nghèn nghẹn -Sao cả hai bàn tay phải? -Bàn tay này của mẹ chỉ còn một tay... Cô nâng nui bàn tay Tâm như mọi tim và bàn tay cô thêm ấm áp nhờ bàn tay nhỏ bé truyền sang! MAI DUY LỢI - Nhà Nhà nghèo,đông anh em,từ nhỏ nó đã quyết tâm phải làm bao tháng năm vật lộn ở xứ người,dành dủm được bao nhiêu,nó gữi về nhà tất. Ngày nó về thăm quê hương,ngôi nhà cũ vách lá ngày xưa đã được thay bằng một ngôi biệt thự sang hôm trời mưa dầm lạnh giá,mọi người đều ở trong phòng riêng của im ắng,cô đơn quá. Nó chợt thèm như ngày xưa,mấy anh em xúm xít nhường nhau chỗ ngủ vì nhà dột,vậy mà không ngớt tiếng cười,nhà ấm áp làm sao! NGUYỄN DUY THÔNG - Lì Đêm đó,Ân hẹn Trang ra gốc đa đầu tỏ tình,Trang từ là đi đứt mối tình đầu. Hơn ngàn đêm ghế đá công viên,nó lại tỏ tình,nàng từ liều nắm tay,kỷ niệm mối tình thứ hai là năm dấu ngón tay in lên mặt nó. Rồi mối tình thứ ba,thứ tư…cũng đi tuốt. Giờ nó có ba đứa cười’’ Tao lì! Không nói gì hết,chiều nào cũng tới,ông nhạc gia thấy không xong,gã… NGUYỄN MINH HIỀU - Con tập viết Người cha khuông mặt rạng rỡ,dắt đứa con bốn tuổi vào lớp lá trường mẫu giáo đón học trò cưng với bộ dạng rầu rầu. -Anh có biết là cháu viết mỗi ngày một tệ? -Sao? -Hôm trước bài tập viết cháu được tám điểm,rồi xuống bảy điểm,và hôm qua… Người cha hiều ra nổi thất vọng của cô giáo -Sáu điểm phải là điều làm tôi vui nhất,vì hôm qua chị của cháu không cẩm tay cháu viết nữa. TRẦN NAM - Quà tặng của thượng đế Cô đã hơn một lần thủ thĩ với mẹ”Anh ấy là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho con”,lần nào nghe xong mẹ cũng mĩm cười. Cô đã yêu-yêu bằng tất cả nhựng gì cô có được,cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc cô,anh là phần đời quan trọng nhất. Rồi một ngày kia,thượng đế mang món quà của cô đem tặng cho người khác. Đêm nào cô cũng ốm gối,mõi mòn tự hỏi vì sao… Mẹ nằm bên khẻ nén tiếng thở dài. - Điều không đơn giản Chị lấy chồng. Anh là người thành đạt và giàu có. Thời gian rảnh, chị chỉ lo giữ gìn vóc dáng và săn sóc sắc đẹp. Bạn bè ai cũng ganh tị với anh. Cơm tối. Anh cười " Lâu quá rồi thấy thèm món bó xôi xào của em ". Chị nhìn anh, giật mình. Món bó xôi hồi xưa chị xào, mềm mụp. Lâu rồi chị chưa vào bếp CHI CHI - Điều ước Đêm trăng sáng, tôi ngồi bên cạnh ông nội ngắm trăng. Nhớ lại những điều ước mấy ngày trước, tôi hỏi ông - Ông ơi, nếu như ông có một điều ước, ông sẽ ước gì ạ? Ông nhìn tôi, mỉm cười - Thế cháu sẽ ước gì nào? Không chần chừ, tôi kể cho ông chuyện về những điều ước của nhóm bạn. Nghe xong, ông chậm rãi nói - Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người trên thế gian này đều có một điều ước như ông. Nhưng theo ông trong thực tế, điều ước hay nhất là điều ước mà ta có thể thực hiện được, cháu ạ. HOÀNG THỊ THANH TÂM - Đi thi Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt. … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”. Buổi tối, má hỏi “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo “Rớt!”. NGÔ THỊ THU VÂN - Đổi thay Năm nhất Cả khu nhà trọ sinh viên chỉ có vài chiếc xe máy. Chị vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn “đồng hội đồng thuyền”. Năm hai Xe máy rẻ, khu nhà trọ có vài người đã không đi xe đạp nữa. Chị vẫn như cũ. Năm ba Chỉ còn hai đứa đi xe đạp. Chị chỉ mỉm cười. Năm tư Chị có xe máy. Nhưng không còn chơi với người bạn “đồng hội đồng thuyền” ngày xưa và ăn bận thật “mốt”. Chị không còn là chị nữa… CỎ MAY - Đành thôi Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ. Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ… NGÔ THỊ THU VÂN - Viết cho cha Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con. Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước. Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm MINH TÚ - Tiệc sinh nhật Sinh nhật cháu nội tôi. Đủ mặt ông bà nội, ông bà ngoại, cô, bác, chú, cậu, dì... Tiệc mừng là một trái dưa hấu, mua rẻ cuối buổi chợ chiều, ở sạp hàng trái cây bán ế. Căn phòng đầy ắp tiếng cười, tiếng ca... và truyện cổ tích. Đã quá khuya... Cháu tôi, mắt lim dim, còn gặng hỏi "Rồi... bà Tiên áo trắng hiện xuống... phải không ngoại?"... Tôi bế mạc tiệc vui bằng bài thơ của Tế Hanh "Khi anh đi xe đạp Đừng nghĩ đến người đi ô tô Mà nghĩ đến người đi bộ ..." VÕ VĂN TỒN - Thầy tôi Hồi học lớp hai trường làng, tháng mưa dầm nước ngập, đi đường ướt lạnh, khi đến lớp, thầy khoát áo cho tôi. Lớn lên thành cô giáo dạy vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nếm đủ ấm lạnh tình người nhưng không hơi ấm nào bằng hơi ấm tình thầy. Về thăm, thầy vẫn đơn độc bên mái lá nghèo đối ầm bên mấy ông bạn già hưu. Mấy năm sau, vườn thầy mọc lên ngôi mộ cô quạnh, lẻ loi. Tháng mưa dầm nước ngập, đêm lạnh ai khoát áo cho thầy ? TRẦN THU THẢO - Tình già Đêm tối đen. Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trên vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà… Ông trách “Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?”. Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp “Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?”. NGUYỄN THÁI SƠN - Quà sinh nhật Hôm đó, có việc không vui ở cơ quan, tôi bực dọc ra về. Thằng Tí hớn hở chạy ra - Ba cho con xin mười nghìn. - Không có! Tôi quát, nó thút thít chạy vào nhà. Bữa cơm tối chẳng ngon chút nào. Tôi đi ngủ sớm nhưng vẫn trằn trọc mãi với chuyện bực dọc ở cơ quan. Cu Tí lặng lẽ đến bên - Con mừng sinh nhật ba, - nó ngập ngừng – con không có tiền – nó đưa gói quà - một cái thiệp giấy vẽ lem luốc với hàng chữ nắn nót “Happy Birthday” VÕ HỒNG DŨNG - Như một phép màu Cô tôi muộn chồng vì quá dữ tánh, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy người đàn ông góa vợ. Cô tôi coi Lộc, con riêng của chồng như cái gai trong mắt. Sáu tuổi, Lộc làm đủ việc mà lằn roi mới vẫn chồng lên dấu đòn cũ. Lộc mười lăm tuổi, bố chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi nên ngày mở cửa mả, cô tôi đuổi khéo - Có muốn về với bà ngoại mày không? Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt - Con đi rồi, mẹ ở với ai? Sau câu nói, dường như tính khắc nghiệt của bà mẹ ghẻ cũng được chôn vào nấm mộ, cô tôi về, đi chùa, ăn chay. Lộc trở thành cậu ấm, rồi trở thành thạc sĩ, mẹ con yêu thương như một phép màu. BÙI PHƯƠNG MAI - Nghề của ba Trước đây, ba nó là công chức. Vì bất đồng với cung cách làm ăn bất chính của lãnh đạo cơ quan, ba nó xin nghỉ. Về nhà, ba nó sắm một chiếc xích lô - Đạp xích lô vậy mà tự do thoải mái hơn, được làm chủ công việc của mình và thu nhập bằng chính sức lao động đích thực của mình. Từ ngày ba nó đạp xích lô, nó trở nên trầm mặc, ít giao du với bạn bè, không còn vui vẻ nhí nhảnh như trước nữa. Một lần đi học về, không may nó bị trúng gió, tay chân cứng đờ, mặt xanh như tàu lá chuối. Bạn bè dìu nó vào nằm lề đường dưới gốc cây bàng. Giữa giòng xe cộ ngược xuôi hối hả, bạn nó đón một vài chiếc xe máy để nhờ chở nó đến bệnh viện nhưng chẳng ai chịu dừng. Bỗng một chiếc xích lô ở đâu trờ tới và dừng lại, bác xích lô liền bế nó lên xe chở ngay đến bệnh viện. Đến nơi, bác lại bế nó đến tận phòng cấp cứu. Bạn nó cũng vừa đến cảm ơn và xin gởi tiền xe. Bác nhất định không lấy. Được đưa đến bệnh viện kịp thời nên cơn nguy hiểm đã qua, nó nhanh chóng khỏe trở lại. Nghe bạn kể, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má, nó bỗng yêu quí và mến phục tất cả những người đạp xích lô tốt bụng. Nó tin rằng trong số đó sẽ có cả ba của nó, bởi nó biết tính ba, và nó cảm thấy rất tự hào về ba của nó. ĐĂNG CHÂU - Nó Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành " Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà! ". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo " Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà! " rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn. QUỲNH CHÂU - Mắc cỡ Thương tặng bé Hoa "Vòng loại" . Mỗi lần nắm tay, đâu chừng hai cái chớp mắt, em đã rụt tay về. "Bán kết" . Sau mỗi lần hôn, em trò chuyện cùng tôi bằng cách quay mặt sang hướng khác, thời gian, có tới hai trăm cái chớp mắt. "Chung kết" . Có con nhỏ. Mỗi lần con khóc, em vén áo ... nhưng bao giờ cũng vậy, cái lưng bé nhỏ của em luôn từ từ quay về phía tôi, bất kể tôi đang làm gì, có đang nhìn em hay không, miễn có tôi lúc ấy, cho dù khăng khít đã hai năm. NGUYỂN THỊ HUỆ - Luật lệ Bé Vi 3 tuổi. Bé đã nói được rất sõi và rất thích tìm hiểu mọi sự việc xung quanh mình. Ngày ngày đưa đón con đi học, người mẹ thường giải thích cho con về luật lệ giao thông khi qua ngã tư. Một hôm, bé thắc mắc - Sao chú kia không dừng lại khi đèn đỏ hả me? - ... Có khi bé góp ý - Đèn đỏ mà. Sao mẹ chạy luôn vậy? Mấy chú công an phạt mẹ thì sao? - ... Một hôm, mẹ dừng lại ngay ngã tư đèn đỏ. Bé giục - Không có các chú công an. Chạy luôn đi mẹ. HOÀI NHƯ - Loài chim không bay Nhà Minh chuyển đến nơi ở mới. Mừng tân gia, chú Út tặng cho Minh con chim khướu. Ngoài giờ học, Minh líu ríu với chim nơi hàng hiên. Chừng tuần sau, Minh phát hiện cô bé nhà bên thường chăm chú nhìn Minh chăm sóc chim với đôi mắt một mí thật dễ thương nhưng buồn lạ. Vốn tính xởi lởi, nó xách ù lồng chim lại tường rào giơ lên làm quen " Bạn thích nuôi chim không? Bạn tên gì? " Cô bạn mới chầm chậm lăn chiếc xe lại gần song sắt tường " Em tên là Hoàng Yến! " TUYỀN MINH - Lý Do Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét - Bạn anh đấy à! Xấu quá... Anh không nói gì, nhét vội tấm ảnh vào ví và ra về với dáng điệu buồn bã. Mười ngày, hai mươi ngày và cả tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó chẳng hiểu lý do gì? Giận anh nhưng nhớ anh. Nó quyết định tìm đến nhà anh. Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật mình vì tấm ảnh thân thuộc kia nằm ngay trên bàn thờ với khói hương nghi ngút. Nó như hiểu ra vì sao anh không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc vì ân hận. GIỌT ĐẮNG - Lời hứa Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ. Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian. Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”. Không rõ tác giả - Một buổi sáng Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán? Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau Không rõ tác giả - Mồ côi Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm - Giá như mẹ đừng đi xa thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh. Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con. Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà có thêm người đỡ vắng lạnh. Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ - Giá như đừng có dì thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên. NGUYỄN VĂN HÙNG - Mùi của má Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão, chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng. Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên gường. Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giựt chiếc áo "Em hửi miếng...", "Tao hửi với..." . Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời. NGÔ VĂN VĨNH - Bàn tay mẹ Cắt móng tay cho mẹ, chợt nhận ra bàn tay mẹ toàn xương, những lóng tay khô như cọng rạ phơi mất tính hồi sinh. Bàn tay ấy từng tắm rửa cho con, vỗ vào mông để con tròn giấc ngủ. Áo con lành nhờ bàn tay mẹ. Con đói lòng bàn tay mẹ đút miếng cơm nhai. Giờ hai bàn tay mẹ đã gầy như không còn cách nào gầy nữa. Mẹ cố xỏ sợi chỉ vào lỗ kim nhưng đầu sợi chỉ cứ đưa qua đưa lại không sao xỏ vào được. Con thương mẹ vô cùng. THỦY LÂM SINH - Cảm Ơn Lần nào cũng vậy, tình cờ xuống lầu bằng thang máy chung với người đàn ông ngồi xe lăn, chị đều thấy ngại ngùng. Người đàn ông đã ngồi xe lăn hơn hai mươi năm rồi, sau một tai nạn xe gắn máy lúc hai mươi tuổi. Chị cảm tưởng nếu ông có lại đôi chân, ông sẽ chẳng bao giờ dùng thang máy cả. Chị thầm cảm ơn ông. Nhờ ông, chị mới thấy mình may mắn với đôi chân còn đi đứng bình thường. NHÁNH RONG - Kẻ trộm chữ Cháu ơi, đừng đọc sách của cô nữa, để cô bán. Cậu bé rời hiệu sách đi đến một ngõ nhỏ. Chia cho đứa bạn khiếm thị nửa ổ bánh mì, cậu vừa ăn vừa kể… - Sao lại chỉ có thế? - Mới đọc đến đấy lại bị đuổi rồi. Sách cũng đã bị bán! - Tiếc nhỉ! - Tiền mẹ cho mua truyện hôm nay vừa ăn hết. Thôi mai đi chỗ khác đọc vậy, mình về đây. - Đưa hộ số chổi mình vừa làm xong ra chợ cho mẹ và bảo mình ăn rồi nhé. - Cẩn thận kẻo lại té đấy! - Ừ ! sẽ rờ cẩn thận khi đi. LẠI THỊ THANH - Bố là mẹ Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…” Tôi nói với các em “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”. Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi - Sao con khóc? - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng. - Mẹ đâu? Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường. HỮU THÀNH - Chị em sinh đôi Em ngông nghênh như một đứa con trai, cứng đầu bướng bỉnh khó có ai chịu nỗi. Thế mà em lại yếu mềm mỗi khi nghĩ đến anh. Lần đầu gặp, ánh mắt, nụ cười, cả cái dáng cao gầy ấy cũng đã theo em vào giấc mơ. Nhưng người anh chọn lại là chị, tóc dài như suối và ngoan hiền như một con nai tơ. Ngày mai cưới chị, em sẽ là phụ dâu. Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, món đồ gì cũng đều chia đôi cho cả em và chị, thế sao vị trí hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại ấy lại chỉ riêng của mình chị, sao không phải là của em ? PHONG NGA - Hai lần chờ Mẹ trách "Con trai lớn chẳng chịu lấy vợ, đến bao giờ mẹ mới có dâu?" Hai đứa học chung ngành sư phạm, tôi ra trường trước. Tiễn tôi về quê công tác, em khóc bảo tôi hứa phải chờ nhau. Ngày em ra trường niềm vui không kể xiết. Lần gặp ấy em nói "Chi mà vội" Hai năm sau em báo lấy chồng, khuyên tôi đừng buồn … Mẹ đâu biết đã 2 lần tôi tin một người con gái VÕ THÀNH AN - Dấu lặng Ngoại tẩn mẩn mở bảo-tàng-túi. Trong đó có mấy bức ảnh ố vàng gối đầu lên nhau. Bé Chiều chỉ người đàn bà nhếch nhác ẵm đứa trẻ gầy nhom - Mẹ đấy hở bà ? - Bà đấy. Mẹ đây nè! - Ngoại chỉ con bé trong ảnh. - Mẹ mà nhỏ xíu, không mặc quần! - Lớn mới thành mẹ. Già thành bà. Rồi cháu cũng thế. - Cháu không làm bà. Lưng gãy xấu lắm, lại ăn trầu xay không ăm được kẹo. - Làm mẹ vậy - Mẹ cười. - Hông... Làm mẹ khổ lắm! Ngồi may suốt ngày Im lặng. Rồi tiếng máy may lại rào rào như tiếng mưa rơi QUẾ HƯƠNG - Mái tóc Tôi mê mẫn nhìn hai mẹ con có mái tóc mượt mà, buông xuống lưng như dòng suối. Suối tóc ấy khuất dần vào Trung tâm ung bướu. Mười ngày sau, tôi sững sờ khi gặp lại họ. Suối tóc biến mất. Hai cái đầu nhẵn thín lấp ló dưới vành mũ. Tôi thở dài thương xót "Tội nghiệp, hai mẹ con mang bệnh nặng!". Cô bé tuổi trăng tròn, hồn nhiên -Mẹ cháu bắt chước cạo trọc đầu! -Thi tóc ai mọc nhanh hơn con nhé! Đêm đêm, người mẹ lén cạo tóc để chờ tóc con mọc trước... không rõ tác giả - Đánh Đổi Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau. Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng. Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa. SONG VŨ - Tro Ấm Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực. Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn "Ông ơi vào ăn cơm" Cả nhà tôi đều im lặng. Ông nội đã mất 20 năm rồi! KIM LIÊU - Bàn Tay Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình **ng tay em... mềm mại. Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai. Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình. VÕ THÀNH AN - Ba Và Mẹ Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhưng là con nông “chánh hiệu”. Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa. Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng. Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện. Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc. LÊ MAI - Xe Ôm -Ê xe ôm,đi hôn???? -đi chứ chị,mà đi đâu vậy chị??? -em trai chỡ hai chị ra bến xe chợ lớn liền đi... -chị ơi xe em mượn đứa bạn cùng phòng,em không có bằng lái kg dám chỡ ba mà cũng không có dư nón bảo hiễm,chị thông cảm... -70 ngàn nè chú em,đi đại đi xe chú cùi bắp vậy ai mừ "thổi"...chị đi dọc nguyên cái ngã tư mới thấy mình em giờ nay,thôi giúp chị đi. -Cũng được,thôi hai chị lên xe. "Hoét,hoét"... anh điều kiển xe chỡ ba là vi phạm luật giao thông đường bộ,vui lòng xuất trình giấy tờ liên quan... Hai ngày sau tại đội cảnh sát giao thông Biên bản vi phạm bao gồm .chở ba phạt...400 ngàn đồng .chỡ người không đội nón bảo hiểm...200 ngàn đồng .điều khiển xe kg có giấy phép lái xe...1 triệu đồng .điều khiển xe không chính chủ sỡ hữu...1 triệu đồng .chủ xe giao xe cho người không đủ tư cách điều khiển xe...1 triệu đồng .không mang theo giấy tờ liên quan khi điều khiển xe...100 ngàn đồng Thời buổi quá khó khăn rồi đó. HUỲNH HẢI MINH Xem thêm
Ám ảnh Nguyên Vũ Truyện ngắn mới của Mẹ Lê ThịChungẢo Bùi PhươngMaiĂn cá NghiHuyềnBa NgọcChiBa QuýNhiBa dòng Nguyễn Đắc Chiến Truyện ngắn mẩu truyện Ngô QuangTrungBa ngã NghiBa tôi Mẫn HàAnhBa và cây mai Nguyễn TấnOnBà Minh Tân Truyện ngắn nội Trần VươngThuyênBà và cháu Hoàng ThịKhuyênBà và cháu HuyềnXuânBà và cháu NgọcDiễmBài học đầu tiên Nguyễn Thị HoaNiênBài đăng Nguyễn TháiSơnBánh gai của mẹ Ngọc Vân Truyện ngắn kem cháy Quân tét Nguyễn MinhHiếuBát cháo 5000, 500 Nguyễn Thị MinhHiềnBão Nga Miên Truyện ngắn 100chữBên bồi bên lở Võ Thị CẩmHằngBên sân Nguyễn ThịQuyênBóng nắng, bóng râm Nguyễn ThiênÝBông điên điển Nguyễn San Truyện ngắn Lương TrọngTuấtBản lĩnh Chi Chi Truyện ngắn 100chữBếp quê Nguyễn TấnOnBố là mẹ năm Nguyễn VĩnhNguyênBồi Nguyễn Duy Truyện ngắn thư không có thư Nguyễn DoãnSơnBức tranh Tăng KhắcHiểnBữa cơm trưa Nguyễn ThịNgaBiển và những giấc mơ Nguyễn HữuTìnhCanh chua điên điển Võ Thành An Truyện ngắn phê một mình HàThuCái bóng HảiÂuCái mâm vuông Huỳnh cau già TiênMinhCây của mẹ ThôngCây hoàng lan khế HoàngLanCây quạt Lê Nguyễn ThụcQuyênCây trầu một chút hương Lê bạn NguyễnSanCảm thông Nguyễn Thị KimDungCảnh ngộ NguyênVũCảnh ngộ Phạm Thị thiết bé và thằng bé Ngô Thị KimNguyênCon gấu Trương QuangVũCon muốn ThúyBắcCua rang muối Huỳnh Ngọc SaoLyCưng Võ ThànhAnCha tôi NguyễnHỷCha và con Nguyễn Mạnh BíchNgọcChèng ơi! Võ ThànhAnChìm và nổi LanHàiChị Hán HùngĐạtChị em sinh đôi PhongNgaChị Hà Lê Kim Thúy Truyện ngắn lấy chồng Nguyễn Vĩnh Nguyên Truyện ngắn 100chữChị và em KimNgânChờ Lê Nguyễn ThụcQuyênChữ Phúc Huỳnh ThanhVânChia tay NguyênKhangChiếc giường 10 Tạ Truyện ngắn 100chữChiều xưa Trần NinhBìnhCho và nhận Ngọc Chi Truyện ngắn bèo mây SấuLangChuyện cũ gia đình ThạnhHoanChuyện về một quả thận LêNguyễnChuyện đời Tăng KhắcHiểnDì ghẻ Nguyễn Thị Tư BíchNgaDượng tôi BíchNgọcĐành thôi Ngô Thị ThuVânĐòn của bố Nguyễn Thị ThanhTâmĐóa hồng cho Bố Võ VănTồnĐể sớm gặp Ba Võ ThịVĩnhĐổi thay Cỏ May Truyện ngắn 100chữĐổi đời Nguyễn HữuThànhĐời má Nguyễn TháiSơnĐợi chờ Huỳnh VinhPhươngĐi thi Ngô Thị ThuVânĐiều ước NguyệtAnEm gái Võ ThuHươngEm tôi Lê NguyênVũEm và tôi HiếuSựGóc Tết Nguyễn QuốcViệtGặp lại Trần Mai Thu Hương Truyện ngắn 100chữGhe hoa quê nội Võ Minh Tấn Truyện ngắn 100chữGiận Đàm ThanhLạcGiọt máu đào Phạm VinhCaGiọt nước đời người Nguyễn Thị NguyệtTrinhGiỗ ông Lê NguyênVũHai bà vợ Nguyễn MinhPhúcHai chị em HoàngNguyênHai mẹ con Trần Lê XuânVinhHai trong một Lê NguyênVũHàng xóm Dương ThanhVânHạnh phúc Võ Văn Lợi Truyện ngắn phúc Huỳnh Hoa ThủyThiênHạnh phúc Nguyễn TiếnThăngHạnh phúc ThuTâmHạt cát Trần ThanhHảiHọc Lê Đức Quang Truyện ngắn 100chữHọc bổng Ngọc Vân Truyện ngắn trò Nguyễn Thị Hương Thảo Truyện ngắn hồng khô Dương ThanhVânHoa vàng Khuất TùngPhongHoa đồng nội Đàm ThanhLạcHoài niệm Nguyễn Thị ThanhHiềnHơi ấm người thân Huyền Minh Truyện ngắn 100chữHương ngọc lan Nguyễn Thị KiềuTrinhHương ngọc lan Nguyễn Thị KiềuTrinhHương vị quê hương Nhữ Thị TrúcLinhHương đêm Lê VănDiệpKhông Cha Lê NgọcHânKhông thể quên Phạm PhươngNgaKhắc khẩu Ngọc Chi Truyện ngắn 100chữKhoe Thạnh Hoan Truyện ngắn sau Thanh Lam Truyện ngắn 100chữLá cỏ im lìm Phạm Thị Hồng Vân Truyện ngắn 100chữLòng Cha Nguyễn Thị Mẹ Hải Âu Truyện ngắn mẹ Võ Thành An Truyện ngắn 100chữLòng mẹ Trần Thị XuânVũLòng tốt Nguyễn Thành Ngã Truyện ngắn thú Đào Đức Tuấn Truyện ngắn 100chữLấy chồng xa xứ Dương Thị HuỳnhMaiLẽ thường Trần Chi Truyện ngắn con trẻ NgọcChiLời hứa HảiÂuLời trẻ Hải Âu Truyện ngắn 100chữLý do Lê NghiTùngLoài chim không bay TuyềnMinhLy sữa Bùi Nguyễn QuýAnhLưu Bình Dương Lễ ngày nay Lê Khắc Việt Truyện ngắn đỏ hoa hồng Nguyễn Thị MinhTúMá và các con khúc KimThúyMùa cá bông lau Võ thi Võ của má Ngô VănVĩnhMùi thơm hương bài TrầnHuyMắm ruốc Nguyên Vũ Truyện ngắn & Má Truyện ngắn tôi LăngDũngMẹ tôi Nguyễn BíchPhụngMẹ và chị Nguyễn Thị TuyếtTrinhMẹ! Diệp cũ Đỗ Thị HồngNgọcMồ côi Nguyễn VănHùngMột chiều hè ThủyBìnhMột chiều thu Dương HồngSơnMột nửa tấm lòng KimThúyMợ tôi Dương ThanhVânMưa Ngô ThịNgãiMưa đầu mùa Nguyễn ThanhXuânNén hương lòng Nguyễn ThịTuyếtNó Quỳnh Châu Truyện ngắn 100chữNắm xôi dưới thùng Ngô VănLiệuNếp nhà NguyễnSanNối bước Nguyễn Thị HồngTiênNỗi niềm KimThúyNỗi đau VũThoảngNước mắt MạnhHùngNước mắt Nguyễn VĩnhNguyênNước mắt con trai TrầnHuyNước thoái Nguyên Vũ Truyện ngắn 100chữNgày giỗ Cao Thị ThanhVânNgày sinh nhật đầu tiên XuânVyNgày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng thứ bảy ngùi ngôn nhà gấu cao quý ThanhSửNghề của mẹ Võ ThànhAnNghỉ lễ Nguyễn Tuấn Kiệt Truyện ngắn 100chữNghịch lý NguyênVũNgoại Ngọc Vân Truyện ngắn Đinh VănHồngNgoại Bình TâmBìnhNguồn cội NgọcChiNgười bạn ThanhVânNgười Cha Võ ThànhAnNgười dưng Truyện ngắn 100chữNgười tốt, người xâu Dương ThịHồngNhà lá Lê quê Ngọc Chi Truyện ngắn 100chữNhón chân Võ ThànhAnNhớ mùa thi Võ ThànhAnNhững lằn vôi trắng YChâuNhững tờ báo của tôi BìnhAnNhư thật Nguyễn VĩnhNguyênÔng tôi Lương TrọngTuấtQuay lưng, gật đầu HoàiÂnQuà cho mẹ Phạm Thị KimAnhQuà cho Ngoại BảoNgọcQuà sinh nhật T. Hoa Truyện ngắn 100chữQuà tặng KimThúyQuà tặng của Thượng đế Truyện ngắn quẽ Nguyễn ThiênÝSanh con gái DungSau trận chiến Trần ThanhHảiSách tặng Võ NguyênVũSông An Cựu Nguyễn Văn Niệm Truyện ngắn 100chữSầu riêng Nguyễn Thị Bảo Anh Truyện ngắn 100chữSợ Mạnh Hùng Truyện ngắn nhật Lê Nguyễn ThụcQuyênTình già Nguyễn Thái Sơn Truyện ngắn 100chữTình mẹ con Phan Thị ÁiNguyễnTình nghĩa Bùi QuangCảnhTình thu HảiÂuTình xa Nguyễn HữuBéTóc mượn MinhTâmTết ở quê nhà Võ ThànhAnTự trọng NguyễnSanTiếc nuối Nguyễn Thị MinhHiềnTiếng bước chân của ngoại Đàm Thanh Lạc Truyện ngắn mẹ đẻ Nguyễn Thị Như Truyện ngắn rao Võ ThànhAnTuổi thơ Ngọc Chi Truyện ngắn 100chữThêm bớt Thanh Hải Truyện ngắn 100chữThì thầm lời mẹ Nguyễn Thị MinhTúThầy tôi Trần ThuThaoThằng út Mạnh Hùng Truyện ngắn 100chữThời gian Nguyễn TháiSơnThừa tự HàoVũThua NgọcLệThư Nguyễn Thị Chung Truyện ngắn ba YênHàTrúng số Nguyễn HữuBéTrước sau MâyXanhÚt Nguyễn mơ Tăng KhắcHiểnƯớc mơ đạt được Phạm Hoa Phượng Truyện ngắn 100chữVòng cẩm thạch JangMyVắt cơm nguội ThuLộcVề quê ăn Tết Phạm HoaPhượngVị phở ngày xưa Nguyễn Đức Hạnh Truyện ngắn 100chữViết cho cha MinhTúXa quê Ngọc Vân Truyện ngắn vắng Nguyễn Thái Sơn Truyện ngắn xứ Bùi PhươngMaiXứ lạ quê người Trần NinhBìnhXe ôm Ngọc Chi Truyện ngắn lỗi ước Nguyễn Thái Sơn Truyện ngắn 100chữ.
truyen ngan 100 chu