Thầy cô giáo vượt qua vách núi dựng đứng đến trường ở Lai Châu. Càng tới gần ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, những hình ảnh, câu chuyện về thầy cô, mái trường sẽ được ôn lại với tình cảm yêu thương, trân trọng. Một trong những hình ảnh gây ấn tượng mạnh thời Câu chuyện cảm động nhất. I Hear You. 2019 34phút/tập . Đang phát: Hoàn Tất (24/24) Tập mới nhất: 24 23 22. Quốc gia: Trung Quốc. Diễn viên: Đới Trác Ngưng Triệu Lộ Tư Trương Huỳnh Mẫn Viên Hạo Vương Dĩ Luân. Thể loại: Chính kịch Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong giây phút ấy, nó nhận ra đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, nên đã ngồi dậy, để chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện. Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện Mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, mời bạn dành một chút thời gian để cùng suy ngẫm câu chuyện cảm động về tình cảm thầy trò dưới đây. Tin rằng qua câu chuyện, bạn sẽ cảm nhận được trọn vẹn ý nghĩa của tình thầy trò và nhận ra bạn cũng có một người thầy Giận đấy, rồi ta lại mỉm cười…. Chao ôi, lòng tín đồ thầy bao dung và tâm lý với học tập trò vượt đỗi, thầy “giận” đó rồi thầy lại “mỉm cười” do với thầy: Không gọi ai bằng gọi những em. Nơi em, ta đặt hết niềm tin. Các em là cả nguồn sinch lực. Thế Tiểu hồ ly cùng tài xế già câu chuyện tình yêu, sinh sôi bị tam sinh tình duyên tua nhỏ. Tâm tâm không phụ, tương nhớ thật sâu. Phật linh hoa hạ tiểu hồ ly. Chung quy không rời đi một mảnh áo tím. Phàm trần một chỗ màu tím. Tổng ở tiểu hồ ly khó xử khi xuất hiện Cậu bé thường ngồi riêng một góc quan sát mỗi khi anh đến, ít nói chuyện với mọi người, cậu bé nhút nhát giờ đã là 1 thanh niên 0913.001.364 - 035.88.45689 Email: thuky@baotintuc.vn RGmdyHk. Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 đang đến gần, vào những ngày này nhiều câu chuyện cảm động về tình cảm thầy trò được nhắc lại cũng như được chia sẽ rộng rãi với nhiều cung bậc và cảm xúc khác nhau. Hãy cùng đọc và cảm nhận câu chuyện ý nghĩa về tình thầy trò qua chia sẻ bên xưa đến nay tình thầy trò luôn là tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao quý, vì tôn sư trọng đạo luôn là truyền thống đáng quý của dân tộc ta, truyền thống ấy lại càng được thắp sáng và khơi gợi trong ngày 20/11. Để ôn lại kỷ niệm vào ngày lễ đáng nhớ này, các bạn hãy cùng Golden Gift Việt Nam dành một chúc thời gian để cùng suy nghĩ những câu chuyện cảm động về tình cảm thầy trò dưới đây nhé. ►Xem thêm Quà tặng thầy cô ngày 20/11 nó cứ mân mê những đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó… Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”! Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”. Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó. Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! nó cứ mân mê những đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng của thầy lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”. Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở “Thầy ơi… sao không đợi con về…!?”. Vì nó cứ đinh ninh nếu đổi những đồng kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về Câu chuyện số 2 Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử Sau ba năm tôi mới có dịp trở lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, và những chiếc ghế đá vẫn ở đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời cắp sách. Tiếng trống trường đã điểm, giờ ra chơi đến. Tôi lại bóng dáng của cô từ trong lớp, vẫn dáng hình ngày xưa khi gieo mầm con chữ cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy đến lớp, vẫn chèo lái những con thuyền mơ ước của những cậu học trò nhỏ chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng cô nhẹ nhàng phân tích cho học sinh chúng tôi những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng vang dội của quân ta khắp các chiến trường. Chốc chốc cô ngừng giảng và nhìn đám học trò đang tròn mắt suy ngẫm. Chính cô cũng không thể nhận ra được những thế hệ học trò đó còn nhớ mãi công ơn của cô tự ngày nào. Tranh chữ Ân sư mạ vàng - món quà ý nghĩa tặng thầy cô dịp 20/11 năm nay ảnh Golden Gift Việt Nam Cô về trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn sơ. Ngày mưa cũng như ngày nắng cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất đã bạc màu đến lớp. Có lần những hôm trời mưa bão rất to mà cô vẫn cố đạp hơn chục cây số đến lớp vì sợ học sinh phải chờ. Có khi nước ngập quá bánh xe mà cô vẫn bước tiếp, đến lớp thì cả thầy cả trò đều ướt hết. Phòng học dột nát không thể theo học. Những khi mưa gió như vậy cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi người ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những có nghị lực phi thường. Giờ đây khi mọi thứ đã được thay mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy sử nên tính cô rất nghiêm khắc. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết tự phấn đấu vươn lên. Cô thường bảo, lịch sử là cái gốc rễ của một quốc gia dân tộc, khi các em hiểu sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông cha ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh ngoan trong mắt cô. Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình bóng cô mỗi ngày lên lớp thì vẫn vậy. Những học trò đầu tiên của cô nay đã đầu hai thứ tóc cũng không sao quên được những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn dạy cách làm sao để hiểu và nhớ về một sự kiện lịch sử lâu nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân tại sao và giải thích được những sự kiện, những mối ràng buộc đó thì em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”. Tôi còn nhớ kỷ niệm về cô khi còn đang học phổ thông. Là một học sinh chuyên văn nên tôi rất thích những môn xã hội, đặc biệt là tìm hiểu những kiến thức lịch sử. Khi còn học ở trung học cơ sở tôi đã được nghe những thông tin về cô với phương pháp dạy hay, là một giáo viên giỏi ở trường. Và khi theo học cô tôi thực sự bị thuyết phục bởi cách giảng dạy ân cần và chu đáo. Trong những giờ giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện then chốt nhất, có tính quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường dặn chúng tôi “muốn học được lịch sử thì cần phải biết hệ thống kiến thức, tóm gọn vấn đề lại rồi triển khai thật nhỏ ra. Như vậy vừa nhớ lâu lại không bị mất ý”. Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài kiểm tra. Không chỉ cho chúng tôi những bài học lịch sử mà cô còn dậy cách đối nhân xử thế ở đời. Cô cho mỗi chúng tôi biết thế nào là cuộc sống thực tại, nó không màu hồng cũng không trải thảm đỏ mà mỗi trái tim non nớt chúng tôi vẫn hoài tưởng. Cô vẫn ví, cuộc đời như một cuộc chiến đấu chính bản thân mình vậy. Nếu kiên cường thì họ sẽ không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ cần sơ xảy họ có thể đánh đổi cả cuộc đời. Tôi mơ hồ hiểu những gì cô nói, nhưng đến giờ thì đó lại là bài học đáng giá theo mãi cuộc đời tôi. Mỗi một năm trôi qua cô đón một thế hệ học trò tìm đến những điều mới mẻ trong trang sách lịch sử. Nhưng cũng là lúc cô tiễn thế hệ học trò của mình đi. 40 năm như vậy, sau 27 năm mà “tay lái” của cô vẫn vững mái chèo. Cô không còn đạp xe đến lớp như ngày xưa nữa, cô không còn giảng bài khi lớp ngập mưa, nhưng những tiếng giảng của cô vẫn trong trẻo và dịu hiền. Nó vẫn hàng ngày dẫn dắt những thế hệ học trò như chúng tôi tìm đến được những chân trời mới. Cô trang bị cho mỗi chúng tôi đầy đủ hành trang tri thức và vốn sống của cô để chúng tôi không còn lạ lẫm và bỡ ngỡ khi bước chân vào đời. Những đồng nghiệp của cô vẫn nghĩ sao cô tận tâm với học trò đến vậy. Cô cười nhẹ và nói “Nó đã theo cái nghiệp mất rồi, thiếu học sinh như thiếu chân tay vậy. Không sao chịu được”. Có lẽ nhờ cô mà những bài giảng lịch sử vẫn thấm nhuần trong tôi. Mỗi khi tiếp cận một sự kiện tôi không quên tìm kỹ về nguyên nhân của nó. Hiểu nghề để làm nghề như cô vẫn dặn chúng tôi. Sẽ mãi nhớ những kỷ niệm về cô, kỷ niệm về thời học trò và những bài giảng quý báu mà cô đã trao tặng cho mỗi chúng em. Chúng em sẽ luôn trân trọng nó như món quà quý giá nhất của cuộc đời. Câu chuyện số 3 Người thầy năm xưa Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc. Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì e sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong sự yên tâm lạ thường. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi không đến lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài. Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu cổ vũ tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương. Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”. Trong cuộc đời mỗi người, hình ảnh về mái trường, thầy cô bao giờ cũng thật thiêng liêng, cao quý. Đặc biệt, khi một mùa hiến chương Nhà giáo nữa lại về, những hình ảnh lay động trái tim về tình thầy trò ở khắp nơi trên đất nước sẽ phần nào giúp học trò thêm trân quý tình cảm quý mến, "tôn sư trọng đạo" của mình tới những người thầy, người cô đáng kính hơn. Hy vọng, câu chuyện ý nghĩa về tình thầy trò trên sẽ hữu ích với bạn. Nếu bạn những câu chuyện hay về tình thầy trò, hãy chia sẻ với chúng tôi nhé. Anh Thơ/ Golden Gift Việt Namsưu tầm. Hướng dẫn Đề bài Bạn bè là những người sẵn sàng giúp đỡ nhau trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Có rất nhiều câu chuyện cảm động về tình bạn. Em hãy kể lại một câu chuyện cảm động về tình bạn mà em biết hoặc được chứng kiến. I. Dàn ý chi tiết cho đề kể câu chuyện cảm động về tình bạn 1. Dàn ý 1 a. Mở bài Giới thiệu về tình bạn của em Tuổi thơ của mỗi người chắc hẳn đều có những người bạn thật thân thiết và gắn bó với mình b. Thânbài Giới thiệu qua những người bạn của em Ba đứa em nghịch lắm, chẳng thua kém bọn con trai bất cứ trò nào Kể lại kỉ niệm đó Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, cả xóm có một cái đám cưới mà nhạc nổi lên linh đình Kỉ niệm đó đã để lại ấn tượng gì trong em Em rất biết ơn Huyền, và cũng ngưỡng mộ bạn nữa c. Kết bài Ý nghĩa của tình bạn đối với em Từ đó chúng em ít quậy phá hơn, hiền thục hơn và chơi những trò chơi nhẹ nhàng hơn. 2. Dàn ý 2 a. Mở bài Giới thiệu về câu chuyện cảm động tình bạn của em nhưng kỉ niệm làm em cảm động nhất đó chính là câu chuyện giữa em và một người bạn của em b. Thân bài Giới thiệu về tình bạn của em Người bạn của em tên là Nhi, em quen Nhi trong một dịp nghỉ hè được về quê chơi với ông bà ngoại Nội dung câu chuyện Em cảm thấy rất xúc động, nhưng rồi em tâm sự với bạn Câu chuyện đó có ý nghĩa như thế nào? hẹn gặp bạn, nghe bạn kể chuyện mới biết năm đó bạn đã được đi thi học sinh giỏi của tỉnh c. Kết bài Ý nghĩa của câu chuyện cảm động về tình bạn đối với em Em vẫn nhớ mãi nụ cười ấy, và mong rằng bạn sẽ ngày càng phấn đấu học giỏi hơn nữa. 3. Dàn ý 3 a. Mở bài Giới thiệu về người bạn của em người bạn mà khiến em có tình cảm thân thiết và cảm động nhất lại là bạn Mai b. Thân bài Em và bạn quen nhau trong hoàn cảnh nào em đang trên đường đi chơi về thì gặp một cô bạn bán bỏng ở bên đường, trông bạn ấy có vẻ rất khó khăn Điều gì khiến em cảm động Nhưng khi em nói ra thì bạn Mai liền từ chối và nói muốn mua chúng bằng chính sự lao động của mình Em và bạn đã có kỉ niệm như thế nào Rồi chỉ vài hôm sau, em gặp bạn Mai trong đội thi học sinh giỏi toán của trường c. Kết bài Em có cảm nhận gì về tình bạn đó Em cảm thấy rất trân trọng người bạn và tình bạn này II. Bài tham khảo 1. Bài tham khảo 1 Tuổi thơ của mỗi người chắc hẳn đều có những người bạn thật thân thiết và gắn bó với mình. Em cũng vậy, tuổi thơ của em là những ngày tháng vui chơi và đi học cùng hai bạn Huyền và Duyên. Đó là những người bạn mang lại cho em những kí ức đẹp nhất về tuổi thơ. Dù tháng năm có trôi qua thì em vẫn sẽ mãi mãi nhớ mãi về những kí ức những ngày hè. Ba đứa em nghịch lắm, chẳng thua kém bọn con trai bất cứ trò nào, đặc biệt là nhìn Huyền hơi ngăm ngăm, dáng người chắc khỏe, phong trần như một đứa con trai. Còn Duyên thì nhẹ nhàng hơn nhưng cũng nghịch lắm, lém lỉnh và nhanh nhạy. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, cả xóm có một cái đám cưới mà nhạc nổi lên linh đình, ba chúng em rủ nhau đi chơi chứ chẳng thèm theo bố mẹ đi đám cưới. Ba đứa đi dọc bờ sông thì nhìn thấy cây vú sữa nhà bác Hồng quả đã rất to và chín, lại chi chít quả, ba đứa nhìn nhau và nảy ra ý định “tiêu diệt” chúng. Chúng em canh chừng rất lâu, khoảng 9h sáng bác Hồng đã khóa hết cửa và đi ăn cỗ, lại thêm nhà bác chẳng có con chó nào, nên chúng em đắc ý vì được một buổi quá dễ dàng. Ba đứa chúng em nhanh chóng len lỏi đến bên gốc cây vú sữa một cách an toàn. Em leo trèo khá giỏi nên đó là nhiệm vụ của em, còn bạn Duyên sẽ đứng nhìn xung quanh, bạn Huyền sẽ đứng dưới gốc cây hứng trái. Chỉ trong chốc lát, em đã hái đầy chiếc túi nilon màu đen trên tay bạn Huyền, em tìm đường leo xuống. Bỗng em bị trượt chân vì giẫm phải cành cây khô đã mục, thế rồi “Đùng” một cái, em rơi thẳng xuống sông, em chưa hề bơi bao giờ nên rất hoảng sợ và la lên, chân tay em đập không ngừng, hít no nê nước, Duyên cũng không biết bơi nên Huyền lúc đó đã nhanh chân chạy tới, nhảy “ùm” một cái xuống ao, em tóm được cánh tay bạn, nổi lên và thở, bạn dìu em vào tới bờ an toàn. Em rất biết ơn Huyền, và cũng ngưỡng mộ bạn nữa, hóa ra là con gái mà bạn đã biết bơi từ rất lâu rồi, nếu không có bạn hôm đó không biết em sẽ ra sao. Từ đó chúng em ít quậy phá hơn, hiền thục hơn và chơi những trò chơi nhẹ nhàng hơn, nhiều lúc ngồi bên nhau chúng em lại nhớ về kỉ niệm đó, cùng ồm bụng nhau cười. 2. Bài tham khảo 2 Có rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ đối với em, những chuyến đi, những lần vui chơi, nhưng kỉ niệm làm em cảm động nhất đó chính là câu chuyện giữa em và một người bạn của em. Người bạn của em tên là Nhi, em quen Nhi trong một dịp nghỉ hè được về quê chơi với ông bà ngoại. Em rất ấn tượng với Nhi vì bạn rất hòa đồng, hôm đầu gặp nhau bạn ấy sang nhà ông bà em rất vô từ và còn rủ em đi chơi cùng nữa. Chúng em chơi cùng nhau rất vui, chơi những trò mà em chưa bao giờ biết đến, tất cả đều rất thú vị. Sau vài buổi đi chơi với nhau, em và bạn nói về chuyện học tập. Em có hỏi bạn thích học môn gì nhất, Nhi suy nghĩ trầm ngâm một lúc rồi nói rằng – Mình chẳng được đi học nữa rồi, thích học môn gì đâu còn quan trọng nữa đâu. Nhà mình nghèo lắm, mình muốn ở nhà giúp bố mẹ, bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn nếu mình nghỉ học. Nghe tới đây em cảm thấy rất bất ngờ, em dường như không tin vào tai mình nữa. Em cảm thấy rất xúc động, nhưng rồi em tâm sự với bạn – Bạn là một người rất thông minh và lanh lợi, chắc chắn bạn học rất giỏi. Bạn hãy phát huy tài năng đó của mình rồi sau này sẽ giúp cho bố mẹ được nhiều thứ hơn. Hãy cố gắng đi học tiếp nhé! Bạn nhìn em cười, và nói sẽ về suy nghĩ và thuyết phục bố mẹ. Thế rồi hè năm sau em lại về, hẹn gặp bạn, nghe bạn kể chuyện mới biết năm đó bạn đã được đi thi học sinh giỏi của tỉnh, được thưởng rất to. Bạn khoe với em mà em cũng cảm thấy vui lây. Em vẫn nhớ mãi nụ cười ấy, và mong rằng bạn sẽ ngày càng phấn đấu học giỏi hơn nữa. 3. Bài tham khảo 3 Em có rất nhiều bạn bè, mỗi người bạn laị có những câu chuyện kỉ niệm khác nhau, tuy nhiên người bạn mà khiến em có tình cảm thân thiết và cảm động nhất lại là bạn Mai. Em và Mai học cùng trường với nhau nhưng không hề biết nhau, cho tới một hôm, em đang trên đường đi chơi về thì gặp một cô bạn bán bỏng ở bên đường, trông bạn ấy có vẻ rất khó khăn. Trời lại đang mưa mà bạn không hề có áo mặc, chỉ cố che lấy nhứng túi bỏng. Em liền chạy tới, kéo chiếc áo mưa của mình che cho bạn và hỏi thăm. Bạn ấy tên là Mai, nhà bạn rất khó khăn, bạn phải đi bán bỏng để có tiền mua sách vở đi học. Em thấy bạn như vậy, muốn đem tặng cho bạn chiếc áo mà mẹ mới mua cho em, em đã có rất nhiều quần áo nên chưa hề mặc tới. Nhưng khi em nói ra thì bạn Mai liền từ chối và nói muốn mua chúng bằng chính sự lao động của mình. Rồi chỉ vài hôm sau, em gặp bạn Mai trong đội thi học sinh giỏi toán của trường, thật bất ngờ và hạnh phúc, chúng em ôm lấy nhau rồ cùng nhau bước vào phòng thi. Đề thi hôm đó chỉ có một câu duy nhất hơi khó đối với em, loay hoay mãi em vẫn chưa tìm được đáp án, em nhìn sang chỗ bạn Mai, thấy bạn đã làm xong xuôi mọi thứ, mồ hôi ướt đầm trên trán. Rồi em bỗng thấy có mẩu giấy rơi trước mặt mình, nhưng nhìn sang Mai, em hiểu đó là sự giúp đỡ của Mai. Nhớ lại câu nói của Mai “Muốn tự lao động để mua mọi thứ”, nên em quyết định không mở tờ giấy, cố gắng suy nghĩ và cuối cùng cũng ra đáp án. Khi kết thúc giờ thi, Mai chạy tới chỗ em và nói rằng “Mình không thấy bạn mở giấy nhưng khi ném đi mình đã cảm thấy rất ân hận, bởi tốt nhất chúng ta nên tự sức mình thì sẽ tốt hơn. Em và Mai cùng nhìn nhau cười và ra về vui vẻ với nhau. Em cảm thấy rất trân trọng người bạn và tình bạn này. Theo Topics bà ngoại Bác Hồ bố mẹ Cảm nhận cây vú sữa con chó giới thiệu hạnh phúc học sinh học tập kỉ niệm lao động suy nghĩ tình bạn vú sữa Học sinh khóc òa trong đám tang thầy Văn Như Cương. Nhiều thế hệ học trò khóc òa trong đám tang thầy Văn Như Cương Càng tới gần ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, nhiều người càng không khỏi xúc động, bồi hồi khi nhớ lại những hình ảnh ấm áp tình thầy trò, mái trường. Một trong những hình ảnh gây ấn tượng mạnh thời gian qua chính là hàng nghìn học sinh đã xếp hàng dài đón linh cữu thầy Văn Như Cương qua trường vào sáng 12/10/2017. Các học trò hát vang ca khúc “Bài học đầu tiên” để tiễn biệt thầy. Rất nhiều học sinh, cựu học sinh, phụ huynh và những người mến mộ thầy Văn Như Cương đã không cầm được nước mắt khi từ biệt người thầy đáng kính. An Giang Thầy giáo trẻ lấy tiền lương… nuôi học trò nghèo Thầy Nguyễn Quốc Thắng chuẩn bị cơm cho học trò. Ảnh Tiền Phong. Không chỉ chăm lo việc học hành, thầy cô còn như người cha, người mẹ thứ hai, lo cho con trẻ từng bữa ăn, giấc ngủ. Thầy Nguyễn Quốc Thắng ở ấp Tà Lọt xã An Hảo không chỉ dạy chữ cho học sinh, thầy còn giúp cưu mang bữa cơm cho các em học sinh nghèo. Bằng đồng lương ít ỏi của mình, thầy mua cả chăn, gối, đồ chơi cho học trò để các em bớt khó khăn, kiên trì theo học. Võ sư Thanh Loan và lớp võ đặc biệt dành cho trẻ khuyết tật Nguồn ảnh Báo Pháp luật TP HCM Lớp võ miễn phí đặc biệt với tên gọi “Thế giới là yêu thương” dạy võ Aikido cho những em bị khuyết tật, bệnh tự kỷ, bệnh down và khiếm thị hơn 10 năm nay được xây dựng và vun đắp bằng tình thương và lòng nhân ái của nữ võ sư Nguyễn Thị Thanh Loan. Không chỉ là người thầy truyền dạy võ thuật rèn luyện sức khỏe, cô còn là người bạn thân thiết của các học viên. Giáo viên mầm non vượt qua vách núi dựng đứng đến trường Để đến trường, các giáo viên mầm non ở Lai Châu phải mang theo lương thực đủ dùng cho một tuần, trèo đèo lội suối, băng qua con đường nhỏ cạnh vách đá dựng đứng. Những hình ảnh giáo viên mầm non trèo đèo lội suối đến trường do thầy Tô Hồng Điệp, Hiệu trưởng trường mầm non Tà Mít ở huyện Tân Uyên, tỉnh Lai Châu chia sẻ, thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều người thán phục trước tinh thần chịu khó và niềm đam mê với nghề của các thầy cô giáo vùng cao. Cảnh vượt vách núi cheo leo nguy hiểm như trong phim hành động của các thầy cô dạy mầm non - ảnh Báo mới. Để đi từ huyện vào trường, thầy cô phải men theo mỏm đá dọc bờ sông. Lối đi rất nhỏ, chỉ một người đi. Người nọ phải dắt tay người kia, cẩn thận vượt qua vách đá dựng đứng. Họ còn phải mang theo lương thực mua từ thị trấn cách điểm trường 75 km. Việc mang theo số thức ăn đủ cho một tuần vượt qua quãng đường đồi núi cheo leo, nước sông chảy mạnh, khiến hành trình đến trường của giáo viên vùng cao càng trở nên nguy hiểm. Nhiều người cho rằng đây là những hình ảnh ấm áp tình thầy trò nhất trong vài năm gần đây. Thầy giáo vá quần áo cho học trò Thương cậu học trò nghèo mặc bộ quần áo đã sờn vải, rách nhiều chỗ, thầy giáo Lô Văn Thanh, giáo viên điểm trường Huồi Máy, Trường tiểu học Cắm Muộn 2, huyện Quế Phong Nghệ An mang kim chỉ vá lại cho trò. Việc tắm, giặt quần áo, cắt tóc,... cho các em học sinh là công việc thường xuyên của thầy giáo Lô Văn Thanh. Ảnh báo Vietnammoi "Thầy Thanh bảo em cởi áo để thầy vá cho. Cả bộ quần áo bị rách gần hết nên thầy Thanh tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ để vá áo quần cho Châu" - thầy giáo Lô Văn Tường, người chụp ảnh thầy Thanh vá quần áo cho học trò kể. Sau 30 phút, bộ quần áo của Châu được vá trông lành lặn hơn. "Có gì to tát đâu, học trò cũng giống như con mình vậy. Chúng tôi đều có kim chỉ sẵn. Tuy đường may không được khéo léo nhưng tôi thấy thương học trò phải mặc quần áo rách thì tôi vá lại cho trò. Hơn hết để các em cũng biết được mình có tình cảm gần gũi như chính cha mẹ các em" - thầy Thanh nói. Hàng trăm giáo viên xếp hàng hiến máu cứu học sinh Sáng ngày 21/2, em Nguyễn Công Minh, học sinh lớp 6A5, trường THCS Trần Quốc Toản Quảng Ninh khi nô đùa đã trèo lên lan can rồi bị ngã xuống đất. Do mất quá nhiều máu, qua xét nghiệm xác định em thuộc nhóm máu hiếm AB. Để có máu với hy vọng cứu học sinh, Ban Giám hiệu đã ngay lập tức huy động toàn bộ giáo viên trong trường, phụ huynh học sinh đến để thử máu. Giáo viên, học sinh, phụ huynh xếp hàng dài chờ thử máu để hiến máu cứu học sinh Nguyễn Công Minh. Ảnh báo Vietnammoi Có khoảng 200 người xét nghiệm nhưng chỉ có 11 người cùng nhóm máu AB, cuối cùng chỉ 8 người đủ tiêu chuẩn để truyền máu cho Minh. Do quá nguy kịch, cuối ngày 21/2, Nguyễn Công Minh đã qua đời. Tuy không thể cứu được em, nhưng hành động cao đẹp của giáo viên trường THCS Trần Quốc Toản và các trường học trên địa bàn Long khiến nhiều người ngưỡng mộ. Trong cuộc đời mỗi người, hình ảnh về mái trường, thầy cô bao giờ cũng thật thiêng liêng, cao quý. Đặc biệt, khi một mùa hiến chương Nhà giáo nữa lại về, những hình ảnh lay động trái tim về tình thầy trò ở khắp nơi trên đất nước sẽ phần nào giúp học trò thêm trân quý tình cảm quý mến, "tôn sư trọng đạo" của mình tới những người thầy, người cô đáng kính hơn.

cau chuyen cam dong ve tinh thay tro