Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua Đây. Đề Cử . Theo Dõi (0) Chưa có ai đánh giá truyện này! Lấy Ai, Ai Lấy. Cẩm Yên. Bỏ Trốn. Lộc Linh. Anh Màu Đen Em Màu Trắng. Aciels Thủy Tiên. Mưu Sắc.
7:1 Bây giờ tôi đề cập tới những điều anh em đã viết cho tôi: đàn ông không gần đàn bà la điều tốt. 7:2 Nhưng để tránh hiểm họa dâm ô, thì mỗi người hãy có vợ có chồng. 7:3 Chồng hãy làm tròn bổn phận đối với vợ, và vợ đối với chồng cũng vậy. 7:4 Vợ không
Tôi không biết nên vui hay buồn khi vợ chồng chung sống bao năm giờ ly dị khi con vừa tròn một tuổi. Hồi yêu nhau, cố sống cố chết bám lấy nhau dù gia
Truyện Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng Chương 62 Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng Chương 62: Em là món quà đẹp nhất (phần kết) Nửa tháng sau, cánh tay trái của Tư Ngôn được băng bó cẩn thận, và được cuốn dây đỡ vòng qua cổ, Kỳ Dục ôm cô trên sô pha xem ti vi.
Này đối vợ chồng, vẫn phân phòng mà ngủ, đây là kết hôn bắt đầu Âu Dương mạn liền đối hứa linh linh đính hạ đích quy củ. đang cùng nuôi con kia hơi hơi mỉm cười đích lửa nóng ánh mắt không hẹn mà gặp. Kia một cái chớp mắt, Âu Dương mạn đích ánh mắt trở
Nếu anh chưa lấy vợ, em cũng chưa lấy chồng - Chương 15: Không Nên Thích Thêm Một Người Không Yêu Mình Vì tự thấy đã khiến lòng tự tôn của Kỳ Dục bị tổn thương, cho nên Tư Ngôn không dám nhắc đến những yêu cầu quá đáng nữa, thấy anh muốn quay về, liền cun cút đi theo anh.
William sau đó đã nhờ đến sự giúp đỡ của cậu, Charles Spencer - em trai của Diana. Nhưng Harry càng thêm giận dữ trước sự can thiệp của anh trai và cáo buộc anh trai đang cố gắng phá hoại mối quan hệ của mình với Meghan. Lacey viết: "Kết quả sự can thiệp của Spencer còn
6Qaya. Truyện Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng có rất nhiều tình tiết bất ngờ, cứ ngỡ mọi chuyện đã được sắp đặt một cách thành công. Nhưng nào ngờ không phải như thế, mọi chuyện lại đi theo hướng ngược lại...Anh vì chữa bệnh cho mẹ và tìm người em gái bị thất lạc từ năm tám tuổi mà từ bỏ tên tuổi thật, trở thành một người lạnh lùng, tham gia giới giải trí với bao bon chen áp lực. Cô xinh đẹp, vui tươi, con của một diễn viên nổi tiếng, trở thành người hóa trang cho anh. Cô yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Còn anh bàng hoàng sao thấy cô giống người em thất lạc của mình. Tình cảm của hai người nhanh chóng nảy sinh, cô đã sưởi ấm con tim u tối bao năm của anh. Mọi chuyện cứ ngỡ sẽ hoàn hảo khi anh tìm được em gái và tình cảm hai người vượt qua mọi sóng gió chốn showbiz. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác với những gì họ có thể tưởng tượng...Ngày ấy nhất định sẽ đến, ngày hai ta bước trên thảm đỏ để tiến vào lễ đường. Điều điều, cô dâu bên cạnh anh có phải là em? Chú rể của em lại có thể hay không chính là anh? Nếu anh chưa lấy vợ, em cũng chưa lấy chồng, chúng mình cứ vậy...có được không?
Kỷ Huyên nhanh chóng chạy sang phòng Tư Ngôn, anh ta đờ người ra khi nhìn thấy Tư Ngôn đang run bắn, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hơi thở có chút thất thường, nhưng lập tức anh ta lấy lại trạng thái bình thường. Kỷ Huyên đi vào trong phòng tắm, rồi vào phòng ngủ, phòng khách, tất cả mọi chỗ anh ta đều kiểm tra một lượt, rồi ngồi xuống bên cạnh Tư Ngôn “Chắc là chỉ có trong phòng tắm thôi.”.Mặt Tư Ngôn trở nên trắng bệch, cô nhớ ra có thể chiếc máy quay đã quay lại được thời điểm cô không có mảnh vải che thân trên người. Chắc chắn có kẻ cố tình lên kế hoạch, nhưng kẻ đó rốt cuộc có mục đích gì? Cô tự thấy mình chưa từng đắc tội với Huyên không biết phải an ủi cô thế nào, đành lấy chiếc áo khoác mà cô vắt bên cạnh giúp cô khoác lên người, rồi nói “Chắc chắn sẽ tra ra được hắn là ai thôi, trước mắt tạm thời cô đừng lo lắng gì cả.”.Tư Ngôn muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lập tức trào ra “Tôi phải làm gì đây…”.“Đêm nay cô ngủ bên phòng tôi đi.” Kỷ Huyên sợ cô hiểu lầm, bèn nói thêm một câu “Tôi ngủ ở sô pha, còn giường thì dành cho cô.”.Tư Ngôn nhìn Kỷ Huyên trong dáng vẻ đầy thành ý, sau khi lượng lự vài giây cô gật gật đầu, sau đó kéo chiếc áo khoác che lại cơ thể rồi đứng người vừa ra khỏi cửa, chưa bước thêm bước nào thì tại hành lang vắng vẻ yên ắng bất ngờ vang lên tiếng gọi khẽ khẽ “Tư Ngôn?”.Tư Ngôn lập tức sững người, thậm chí cô không có đủ dũng khí để quay đầu Kỳ Dục đã chủ động tiến tới gần, nắm nhanh lấy cánh tay cô rồi kéo cô rời xa vòng tay của Kỷ Huyên. Nhưng cũng chính bởi như vậy, anh cũng nhìn thấy tất cả những gì bên trong chiếc áo khoác mà cô chưa kịp kéo khóa lên, đôi vai để trần và đơn độc chiếc khăn tắm quấn che đi phần ngực.“Tư Ngôn?” Kỳ Dục chau mày, hy vọng cô có thể cho anh một câu trả lời. Bời vì mãi không liên lạc gọi được tới điện thoại của cho cô, nên anh mới tranh thủ thời gian đến Ô Trình tìm cô. Nhưng ai ngờ, chào đón anh lại là cảnh bạn gái anh chỉ quấn trên mình một chiếc khăn tắm rồi cùng với một người đàn ông vào phòng trong khách sạn!? Tư Ngôn vẫn cúi xuống đầu không nhìn im lặng của cô càng khiến Kỳ Dục tức giận, bàn tay đang nắm cánh tay cô lại xiết mạnh Huyên không chấp nhận được cảnh đó, anh ta định giải thích thì Tư Ngôn bất ngờ ngước đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc khác thường, cô dằn từng chữ nói một cách nghiêm túc “Đây chính là những gì mà anh nhìn thấy đấy, em không còn gì để nói.”.Giống như Kỳ Dục, Kỷ Huyên kinh ngạc nhìn Tư Ngôn, anh ta không tin nổi cô lại có thể nói những câu làm ô uế chính bản thân mình như Dục thở hắt một hơi, con tim anh như ngừng đập “Tư Ngôn, đừng gây chuyện nữa.”. Đến lúc này, anh vẫn hy vọng Tư Ngôn đang đùa anh.“Em không gây chuyện.” Tư Ngôn lắc lắc đầu,. “Kỳ Dục, anh cũng không có lỗi gì cả.”Đôi mắt anh căng ra nhìn chằm chằm vào cô, mong muốn nhìn thấy chút do dự trong đôi mắt đối phương, nhưng thời gian càng để lâu, ánh mắt cô càng thêm kiên định. Anh choáng váng, điều này thật không thể tin nổi, nhưng anh không thể mặc kệ việc cô và Kỷ Huyên ở bên nhau, đặc biệt lại trong tình thế cô ăn mặc tiết kiệm thế này. “Dù thế nào đi nữa, thì hãy đi theo anh.” Kỳ Dục rít răng nói, anh nắm lấy tay cô định kéo cô sự Tư Ngôn không muốn ở cạnh anh lúc này, bởi cô sợ bản thân mình không kìm nén nổi mà ôm lấy anh khóc nức nở, để rồi sau đó nói hết ra tất cả những nỗi tủi hơn và chua xót vẫn chất chứa trong lòng. Cô nghiêng đầu cầu xin sự trợ giúp từ phía Kỷ Huyên, hy vọng anh ta giải cứu cho Huyên không hiểu rõ suy nghĩ của Tư Ngôn, anh ta do dự trong giây lát, cuối cùng không bỏ qua được ánh mắt đáng thương của cô, Kỷ Huyên bước rộng lên phía trước, nắm lấy cánh tay kia của Tư Ngôn. Hai người đàn ông đối diện với nhau, Tư Ngôn bị kẹp ở giữa hai người đàn ông Huyên rướn mày, mỉm cười nhìn Kỳ Dục “Hình như cô ấy không muốn đi cùng anh.”.Sự phẫn nộ trong Kỳ Dục trào dâng “Tôi cũng sẽ không để cô ấy đi với anh đâu.”.“Ok, sao cũng được.” Kỷ Huyên cười, dgiẩu môi hướng về phía Tư Ngôn, “Vậy anh hỏi cô ấy, xem cô ấy có chịu đi với anh không. Nếu cô ấy nói chịu, thì tôi cũng chẳng cản.”. Bất giác Kỷ Huyên như thấy mình trở thành một công cụ, có điều, anh ta cam tâm tình nguyện làm công cụ này, còn gì sảng khoái hơn khi nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Kỳ Ngôn cúi đầu, cô hít một hơi thật sâu rồi ngước lên, cô nhìn thẳng vào Kỳ Dục “Anh buông tay ra, em không đi với anh đâu. Em muốn ở cùng Kỷ Huyên.”.“Em muốn ở bên cạnh hắn?” Kỳ Dục nghiến răng gằn từng chữ, anh trực tiếp bỏ qua một chữ ở Ngôn mím chặt môi, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh đến thấu xương của anh, cô chỉ gật mạnh Dục bỗng nhiên cười, anh buông thõng tay cô ra, chưa bao giờ anh cười như vậy, nụ cười bất lực và đau khổ “Được được được…”.Anh nói liên tiếp ba chữ “được”, rồi thu lại nụ cười,. “Tôi hiểu rồi, Tư Ngôn, cô thật ác thật.”Nói xong, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, anh quay người bước hành lang vắng lặng, tiếng bước chân bỏ đi của anh nhỏ nhỏ phát ra từ tấm thảm lót Ngôn có cảm giác như ai đó vừa moi sống tim gan cô, ngay cả cơ hội cất lên tiếng kêu đau đớn cũng không có. Cô há hốc miệng, tay cô đưa lên như muốn gọi anh lại, nhưng giọng nói lại ứ lại nơi cổ họng. Cô nấc nghẹn không thốt thành tiếng, chỉ còn lại hai hàng lệ dài từ từ lăn xuống Huyên bước đến gần cô, đưa tay nắm lấy tay cô, cái nắm thật chặt, dường như anh muốn truyền chút ấm áp sang bàn tay đang lạnh giá của Ngôn muốn quay đầu cười với Kỷ Huyên, nhưng cô không sao cười nổi, ngay cả những cái co giật nơi khóe miệng cũng trở nên thật khó Huyên giơ cánh tay còn lại lên, vừa cười vừa gõ nhẹ vào trán cô “Không cười được thì đừng cười nữa, thấy lạnh lắm phải không? Vào phòng đi!”. Nói rồi anh ta giúp cô khoác lại chiếc áo, rồi dẫn cô vào trong phòng của khi bước vào trong, Tư Ngôn không nén nổi mà quay đầu nhìn về phía sau, nhưng Kỳ Dục đã không ở đó nữa, chiếc hành lang dài dằng dặc ấy càng trở nên yên Dục vốn mong muốn có một buổi tối thật đẹp cùng với Tư Ngôn, nhưng anh đâu có ngờ lại phải chứng kiến cảnh tượng ấy, để rồi được tận tai nghe chính xác từng từ Tư Ngôn nói rằng muốn bên cạnh một người đàn ông khác, buổi tối hôm nay tồi tệ, cực kỳ tồi tệ. Trước kia anh luôn cho rằng mình sẽ không bị tình cảm chi phối, nhưng giờ đây mới biết, hóa ra là vì anh vẫn chưa gặp được đúng người. Giờ đây, người mà anh cho là đúng ấy lại nói với anh rằng, cô không cần anh một chút điềm báo trước, thậm chí cách đây không lâu họ vẫn còn làm chuyện đó cả đêm với nhau, cô còn ôm lấy eo anh, không ngừng ghé sát tai anh nói lời yêu. Anh bỗng nhiên cười hắt ra, hóa ra cái gọi là tình yêu lại không vượt qua được thử thách như vậy. Chỉ vì một người con gái mà anh lại khiến mình bạc nhược đến mức độ này, thì quả thật anh quá coi thường ra khỏi khách sạn, anh không biết đi về đâu. Do dự một lúc, anh quyết định đi vào một quán rượu gần trong quầy rượu, anh uống một hơi hết mấy ly rượu, rượu như nước lọc trôi tuột vào bụng, rồi anh tiếp tục ra hiệu cho nhân viên pha rượu rót ly này đến ly khác được rót đầy, anh nâng uống từng ly từng ly mà không biết mệt. Cho đến khi có người bước đến khẽ vỗ vai anh, một giọng nói đầy bất ngờ vang lên “Kỳ Dục, hóa ra anh ở đây sao?”.Kỳ Dục đặt ly rượu xuống, chau mày nghiêng đầu sang nhìn, anh nhận ra Cảnh Dao đang đứng cạnh anh đầy bất Dao rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh “Trùng khớp quá, chắc anh đến đây có việc?.”.“Hình như tôi không bắt buộc phải cho cô biết nhỉ.” Kỳ Dục nói giọng lạnh lùng, cũng chẳng thèm liếc nhìn cô gái đang ngồi bên mặt dữ tợn xuất hiện trên khuôn mặt được trang điểm đẹp của Cảnh Dao, nhưng nó biến mất rất nhanh. Cô cười thật tươi ra hiệu cho người pha rượu rót cho cô một ly, rồi quay sang Kỳ Dục khẽ giọng nói “Được, nếu không phải là việc gì vui vẻ, thì hãy nâng ly giải sầu thôi.”. Cô cầm ly rượu khẽ chạm vào ly rượu trên tay Kỳ Dục, rồi uống một hơi xong cạn ly rượu, uống xong vẫn chưa thấy Kỳ Dục động đậy gì, cô cố ý lắc lắc chiếcn ly không “Anh không uống à?”.Tâm trạng Kỳ Dục vốn không vui, lại được cô ta tiếp sức, anh lại uống hết ly này tới ly khác như lúc nãy, Cảnh Dao chỉ thi thoảng uống cùng anh một ly, cô ta khanh khách cười, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào gò má càng lúc càng đỏ hồng của anh, cứ thế cô ta cười càng lúc càng Dục vốn không biết giới hạn cực điểm khiến mình uống say là gì, nhưng hôm nay anh đã biết được, bởi khi uống đến ly cuối cùng anh đã hoàn toàn mất đi tri giác, thậm chí anh còn chẳng biết là ai đã dìu anh đi, chỉ biết rằng luôn có một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại cứ vuốt ve lên ngực anh. Cái cảm giác đó, bất giác làm anh nhớ tới giây phút Tư Ngôn nằm dưới thân thể anh, cô cũng đưa đôi tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve ngực anh, tim anh bỗng đập loạn nhịp, rồi bất ngờ nắm lấy bàn tay đang tác oai tác quái trước ngực Dao cười tít mắt, cô ta dìu anh nằm lên chiếc giường trong khách sạn, rồi chầm chậm lột bỏ quần áo ngoài của Dục mắt vẫn nhắm nghiền, lúc này anh chỉ có cảm giác có người đang cởi quần áo mình, và trong vô thức anh nghĩ đến Tư Ngôn, anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần, cảm nhận cơ thể mềm mại của cô đổ rạp trên ngực anh, rồi anh bỗng rên rỉ “Tư Ngôn, em đến rồi à?”.Cảnh Dao chẳng hề để ý đến cái tên đó, cô ta chỉ cười, rồi ngả người lên ngực anh, các ngón tay chậm rãi mân mê ngực anh theo kiểu hình vòng tròn “Vâng.”. Cô ta thì thầm đáp lại.“Em đừng đi nữa nhé.” Kỳ Dục ôm cô ta chặt hơn., “Anh không muốn em đi với bất kỳ người đàn ông nào khác.”“Vâng.” Thứ giọng mềm mượt kia vẫn đang nói,lại cất lên. “Em không đi, sau này em sẽ không đi đâu cả.”Trên miệng Kỳ Dục nở một nụ cười, đúng lúc Cảnh Dao ngước đầu lên, cô ta như ngây ngất bởi bụ cười ấy, từ trước đến giờ cô tac chưa từng thấy nụ cười nào của anh dịu dàng, lôi cuốn đến vậy, Tư Ngôn thật sự có ảnh hưởng không nhỏ đến anh. Nghĩ thế Cảnh Dao nghiến răng căm Kỳ Dục tỉnh dậy, anh chỉ thấy toàn thân ê ẩm, đưa tay dray dray hai bên huyệt thái dương đang đau nhức, đồng thời có cảm giác lành lạnh nơi cánh tay. Lúc này mới nhận ra hóa ra anh không mặc gì trên người. Ngẩn người ra một lúc, anh không sao nhớ nổi chuyện gì xảy ra đêm qua sau khi anh uống nhiên anh mở to mắt, chưa kịp trở người thì một cánh tay mềm mại vươn tới vòng qua chiếc eo trần của anh. Anh cương cứng người, bởi anh nhận ra ngay người phụ nữ đó không phải là Tư không hề có cảm giác mình đã thả sức đêm qua, nhưng quần áo của anh thực sự đã bị lột ra hết. Kỳ Dục bất giác cảm thấy khó chịu, anh mạnh tay đẩy cánh tay kia ra, lật một bên chăn lên thì nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ đang lim rdim mắt ngủ, anh chau mày quát lớn “Sao cô lại ở đây được?”.Cảnh Dao dụi dụi mắt, rồi chậm rãi mấp máy cặp môi đỏ, lẩm bẩm thật nhỏ “Cái gì mà sao tôi lại ở đây, đây là phòng của tôi mà.”. Nói rồi, cô ta mở mắt, chớp chớp vài cái, rồi cười, “Không phải là anh đã quên mất tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”.
Đánh giá từ 31 lượtTruyện Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng có rất nhiều tình tiết bất ngờ, cứ ngỡ mọi chuyện đã được sắp đặt một cách thành công. Nhưng nào ngờ không phải như thế, mọi chuyện lại đi theo hướng ngược lại...Không còn cách nào khác để kiếm tiên chữa bệnh cho mẹ và kiếm tìm cô em gái thất lạc, anh phải dấn thân vào showbiz thị phi và nhiều cạm bẫy này. Cũng chính nơi đây, anh đã gặp được một cô gái hóa trang cho mình thích hợp, cô đã yêu anh từ lúc gặp linh tính lại mách bảo với anh đây chính là cô em gái anh đang tìm kiếm. Cuộc hoán đổi đầy bất ngờ cô mới chính là con ruột của mẹ anh, vậy còn anh là ai? Mời các bạn theo dõi truyện sẽ rõ nhé!
Nửa tháng sau, cánh tay trái của Tư Ngôn được băng bó cẩn thận, và được cuốn dây đỡ vòng qua cổ, Kỳ Dục ôm cô trên sô pha xem ti đang xem chương trình “Phía sau sân khấu chuyện người nổi tiếng” mà Tư Ngôn là khách mời của chương đến phần cuối, Kỳ Dục cầm một quả dâu tây đút vào miệng cô, rồi hỏi “Không sợ fan của anh tìm em đòi nợ à?”.“Không sợ.” Miệng Tư Ngôn vẫn đang ngậm quả dâu tây, nhai vài cái nuốt rồi nói tiếp, “Nếu họ yêu anh, thì nhất định cũng phải yêu em chứ.”. Kỳ Dục mím môi cười hạnh phúc, rồi tiếp tục lấy dâu tây cho cô Ngôn vừa há miệng đón lấy quả dâu tây, chưa kịp cắn đã bị đôi môi Kỳ Dục tiến tới định hôn. Cô vội né sang một bên, miếng càu nhàu “Em đang ăn mà.”.“Thì cùng ăn.” Đôi môi Kỳ Dục nở nụ cười nham hiểm, rồi mặc cho cô từ chối, anh sấn đến hôn lấy cô. Anh dùng đầu lưỡi lách mở đôi môi đang mím chặt của Tư Ngôn, rồi chiếc lưỡi tiến vào trong, chạm vào trái dâu tây vẫn chưa được cắn kia. Anh ranh mãnh dùng lưỡi cuốn lấy trái dâu tây, rất nhanh trái dâu đã trôi tọt vào miệng anh lúc nào. Anh cố ý rời ra một chút, nói “Em muốn ăn chứ gì? Vậy tự tới mà ăn này.”.Tư Ngôn đỏ mặt giận dỗi nhìn anh, rồi nhoài qua người anh lấy một trái dâu cho vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt ực “Trái đó nhường cho anh đấy.”.Kỳ Dục đâu có muốn cô nhường cho, anh ôm lấy eo cô kéo cô về phía mình, rồi chủ động đưa trái dâu chuyển qua môi cô, sau đó cắn một cái, hương dâu tràn ngập giữa môi răng của cả hai. Nước dâu trào ra từ khóe môi cô, nhưng đã bị Kỳ Dục liếm gọn không để lại chút dấu hôn bắt đầu thay đổi về chất. Kỳ Dục không chỉ dừng lại ở cái hôn nồng cháy, anh bắt đầu đưa tay luồn vào trong áo cô, đôi tay lành lạnh của anh khiến Tư Ngôn thoáng rúm người đẩy ra “Lạnh chết đi được.”.“Sẽ nhanh chóng ấm lại mà.” Kỳ Dục không chịu dừng lại, anh tiếp tục hôn lên môi cô, động tác tay càng được thực hiện nhịp nhàng hơn, bàn tay nhanh chóng chạm đến khu vực mềm mại bên trong lớp áo lót, anh kéo cao cả áo ngoài lẫn áo lót của cô, Kỳ Dục bắt đầu hôn xuống phía dưới, môi anh ngậm chặt khu vực đỉnh nhú cao nhạy cảm nhất của Tư Ngôn đã bị anh kích thích đến suýt mất đi thần chí, nhưng vẫn biết đây là phòng khách, cô thì thào nói “Vào, vào phòng ngủ.”.Kỳ Dục chẳng để tâm xem cô nói gì, anh đang chuyên tâm đến các động tác của lâu lắm hai người không gần gũi như vậy, khi cả hai nhập vào làm một, cả hai đều thở một hơi dài đầy sảng khoái, rồi ôm thật chặt đối phương, không chừa một khe hở Ngôn chưa bao giờ thử làm chuyện đó ở nơi chật hẹp như trên chiếc ghế sô pha, mấy lần cô bị anh thúc đến mức đầu va vào thành ghế, đau mà đầy khoái cảm, khiến cô bặm chặt môi không dám phát ra tiếng, chỉ có điều chiếc tay bị thương gây cản trở không nhỏ, cô không thể dùng hai tay để ôm để tâm đến cánh tay bị thương của cô, động tác của Kỳ Dục cũng được tiết kiệm đi nhiều, anh sợ thả sức quá sẽ khiến cánh tay chưa khỏi hoàn toàn trở nên nghiêm trọng. Nhưng anh thực sự không kiểm soát nổi cơn bão xúc cảm đang trào dâng, động tác của Kỳ Dục mỗi lúc một lại mãnh liệt hơn, anh chỉ có thể dùng phương thức của mình để trừng phạt cô làm đến dở chừng thì Kỳ Dục bỗng dừng lại, anh bắt đầu mân mê, không cho Tư Ngôn được sảng Ngôn bị anh làm cho bứt rứt, cô hích mạnh hông mình lên phía trên, nhưng Kỳ Dục lại cố ý nhấc của người lên một chút. Lúc này cô mới mở đôi mắt vừa nãy vẫn đang nhắm chặt, cô nhìn anh bất mãn, người kích thích cô là anh, không cho cô thỏa mãn cũng là anh.“Em nói đi. Tại sao khi tỉnh lại em lại giả vờ mất trí nhớ!?” Kỳ Dục cố ý thục mạnh cái đó vào trong cô, rồi lại nhấc ra, nhìn cô đầy ác Ngôn vừa có được chút khoái cảm thì lại bị treo luôn tại chỗ, bèn bĩu môi nhìn anh “Đùa có một tẹo mà anh cũng cho là thật à!”.“Vậy tại sao ban đầu em lại tự ý trốn tránh?” Anh cố tình ra đòn lại định lôi ra tất cả những việc sai lầm của cô ra chất vấn sao? Tư Ngôn không biết nói gì, nhưng lại không chịu nổi nỗi bứt rứt trong thời khắc quan trọng này “Vậy anh muốn em phải làm gì?.”.“Ít nhất thì cũng phải nói ra chứ. Ngôn à, em không chỉ có một mình.” Sắc mặt anh bỗng trở nên hiền dịu.“Em biết.” Đại hiệp một tay Tư Ngôn nâng cánh tay hoàn hảo duy nhất của mình lên ôm lấy chiếc lưng trần của anh., “Em không phải chỉ một mình, chúng ta ở bên nhau, mãi mãi bênh nhau.”.Kỳ Dục thấy hài lòng, anh hôn âu yếm lên khóe môi cô, rồi cất tiếng gọi “Sênh”, vừa định phát huy sức mạnh cho vùng eo thì thấy Tư Ngôn đã né sang một bên. “Sau này không được gọi em là Sênh, nếu không em sẽ có cảm giác loạn luân đấy.” Tư Ngôn không Dục cười “Được, sau này gọi em là Ngôn, được chưa?.”. Nói xong, cả hai không kìm nổi nữa, động tác mãnh liệt mỗi lần tiến sâu vào trong của anh, Tư Ngôn cảm giác cả tâm hồn mình được thỏa mãn, đôi mắt cô lim dim ngước nhìn chiếc đèn trên đỉnh đầu, hai môi khẽ mở “Kỳ Dục, anh trai, anh là món quà đẹp nhất mà thượng đế đã ban cho em”.Kỳ Dục ôm lấy cô, rồi thì thào bên tai cô “Em cũng vậy”.
Từng chiếc đèn neon được bật, cả khán phòng nhanh chóng chiếu sáng. Xung quanh khán phòng treo kín những tấm poster khổ lớn, mà nhân vật trên poster dđó chỉ có một người, dáng cao gầy, cơ thể rắn chắc, đường nét rõ ràng, đôi môi mím chặt, đôi mắt màu hổ phách, và mái tóc ngắn màu hạt dẻ, một minh tinh mà hiện nay đang nổi như cồn chính là người sau đó, nữ MC nổi tiếng thông minh đứng trước máy quay, trên khuôn mặt từ từ nở nụ cười diễm lệ “Các vị quan khách, chúc buổi tối vui vẻ, chào mừng các vị đến với Chuyện người nổi tiếng, tôi là người dẫn chương trình Cao Nhã Tịnh. ” Hàng ghế khácn giả bên dưới không còn một chỗ trống, chẳng cần phải nghĩ cũng biết họ vì ai mà đến, Cao Nhã Tịnh cũng không dừng lại lâu, nói tiếp “Xem chừng tình hình khán phòng như muốn nổ tung, thiết nghĩ mọi người đều biết vị khách mời hôm nay của Chuyện người nổi tiếng là ai rồi, tôi cũng không làm mất thời gian của mọi người nữa, sau đây xin mời…”. lLời chưa dứt, cả khán phòng vỗ tay vang dội cùng tiếng huýt sáo chói tai, Cao Nhã Tịnh nhếch môi cười, cái tên này cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng. Cô mỉm cười ra hiệu mọi người yên lặng “Nếu mọi người đã không thể chờ đợi thêm, vậy thì chúng tôi xin mời Kỳ Dục.”. Âm cuối của câu nói bị tiếng huýt gió chói tai át đi, một bóng đen cao từ hậu đài bước ra sân khấu, bộ quần áo giản dị phẳng phiu trên người anh ta dường như có cảm giác rất riêng biệt càng làm tôn thêm vóc dáng dong dỏng nho nhã, mái tóc ngắn màu hạt dẻ không có bất kỳ sự chải chuốt nào vẫn rất bắt mắt, đôi môi dường như vẫn mím chặt, cho dù mang bộ dạngvẻ lạnh lùng nhưng vẫn khiến khán giả hò hét không bước đến chỗ ngồi đã được bố trí sẵn, khẽ gật đầu, cất giọng trầm ấm “Tôi là Kỳ Dục.”. Lời giới thiệu đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, có lẽ là vì anh ta tin rằng mọi người đều quá quen thuộc mình, hoặc có lẽ anh ta không quen với kiểu trò chuyện thế này. Có điều, cho dù như vậy nhưng khán giả vẫn không hề phản đối, từng người từng người yên lặng trở lại, mắt không rời đại minh tinh - vị khách khó mời của chương Nhã Tịnh dường như rất hài lòng với cảnh tượng này, đưa tay mời Kỳ Dục ngồi xuống một bên ghế sofa đã được chuẩn bị sẵn, cô cũng tự ngồi xuống đối diện anh, nở nụ cười nhẹ nhàng “Theo như tôi được biết, thì anh Kỳ Dục dường như chưa từng tham gia các chương trình tổng hợp nghệ thuật tổng hợp nào, vậy tại sao Chuyện người nổi tiếng lại là ngoại lệ?”.Trong mắt Kỳ Dục dường như thoáng bối rối, mắt chớp chớp, chậm rãi nói “Thực ra, cô cần câu trả lời thế nào?”. Anh nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt mình, kín kẽ cau mày, vầng hào quang trong mắt người này quá rực rỡ, trực giác khiến anh không thích chút nào.“Ha ha…” Cao Nhã Tịnh cười ngượng nghịu, “Sớm đã nghe Kỳ Dục là người thẳng thắn, quả nhiên không sai.”. Sau đó cô thoải mái hơn, các câu hỏi đa phần đều là người đại diện và Kỳ Dục chào hỏi, anh chỉ nhẹ nhàng khéo léo trả lời vài từ, thường xuyên lảng tránh các câu hỏi, Cao Nhã Tịnh mặc dù không hài lòng nhưng chương trình này được phát trực tiếp nên không dám tỏ thái độ. Khán giả trong khán phòng thì ngược lại, trong mắt họ, Kỳ Dục chính là người như vậy, một Kỳ Dục như vậy mới là người họ yêu kết thúc chương trình, Cao Nhã Tịnh dường như không hài lòng với hiện trạng, bỗng nhiên đặt một câu hỏi không nằm trong kịch bản chương trình “Tôi nghĩ, chỉ cần là fan của anh thì ai cũng muốn biết một chuyện, đối với anh, người phụ nữ quan trọng nhất là ai?”. Lời vừa thóốt ra khỏi miệng, toàn bộ khán phòng lập tức im lặng đến một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Cao Nhã Tịnh nghe thấy tiếng thở dài có chút nặng nề của Kỳ Dục ngồi đối diện, cô nhìn thấy cái nhíu mày của đạo diễn bên cánh gãà, dường như trách cô không nên hỏi vấn đề đó, đang lúc cho rằng Kỳ Dục sẽ không trả lời câu hỏi, định tự mình bào chữa thì không nghờ lại nghe thấy câu trả lời mà cô không hề nghĩ tới.“Trong cuộc đời tôi có hai người phụ nữ quan trọng nhất.” Kỳ Dục từ từ ngẩng đầu, ánh mắt sáng nhìn thẳng vào máy quay., “Một người là mẹ tôi, còn một người…”, anh dừng lại một chút, trong mắt dường như thoáng hiện lên sự bi thương, “là em gái tôi”.Cao Nhã Tịnh nhìn đạo diễn sắp nổi bão, vừa định nói lời kết thúc chương trình thì lại nghe thấy Kỳ Dục nói tiếp “A Sênh, khi nào em về nhà?”. Trong lời nói mang đầy sự nhớ thương. Cô ngẩn ra, dường như rất khó có thể nhìn thấy một Kỳ Dục như vậy, tức thời không biết phải tiếp lời thế nào. Có điều chỉ trong nháy mắt, Cao Nhã Tịnh đã lấy lại tinh thần, nói “Xem ra Kỳ Dục là một nam nhân rất quan tâm đến gia đình.”. Kỳ Dục thu lại vẻ dịu dàng vừa thể hiện, bỏ micro xuống, gật đầu với Cao Nhã Tịnh “Đến giờ rồi, tôi có thể đi trước chứ?” Trong lời nói mang khí thái cương quyết không thể từ chối. Cao Nhã Tịnh gật đầu, hướng về phía khán giả nở nụ cười khéo léo “Thời lượng chương trình đã hết, Chuyện người nổi tiếng xin dừng tại đây, các vị quan khách, quý vị khán giả, hẹn gặp lại tuần sau.”. Ánh đèn neon yếu dần, Kỳ Dục nhanh chóng đứng dậy, quay người đi về phía hậu Nhã Tịnh nhìn các fan vẫn đang cuồng nhiệt phía dưới khán đài khẽ cười rồi vội vàng đuổi theo, cuối cùng đến phòng thay trang phục thì gặp người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, cô đưa tay vén gọn lại tóc, chỉnh trang phục rồi bước tới, sánh vai với anh, ngước nhìn, nở nụ cười tao nhã “Kỳ Dục, sau họp báo có sắp xếp gì không? Có muốn…”. cùng đi ăn cơm. Cô chưa kịp nói hết câu thì từ trong túi áo Kỳ Dục vọng ra hồi chuông trong khẽ nhíu mày, dường như không thể tin nổi một người như Kỳ Dục lại có thể dùng nhạc chuông trẻ con như vậy. Kỳ Dục mặt không biến sắc, chậm rãi lôi ra từ trong túi áo chiếc điện thoại màu đen, câu hát “Thật lạ kỳ, thật lạ kỳ” kết thúc trong tay giọng nói nũng nịu từ trong điện thoại vọng ra “Kỳ Dục, Kỳ Dục, anh họp báo xong chưa? Đưa em đi ăn KFC.”. Cùng với tiếng cười trong trẻo, điện thoại cũng Dục hít sâu một hơi, bỏ điện thoại vào lại trong túi áo, nhìn Cao Nhã Tịnh “Cô vừa nói gì? Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”. Cao Nhã Tịnh còn chưa kịp nói thì chỉ còn nhìn thấy bóng dáng Kỳ Dục dần khuất, giọng nói vừa rồi vẫn còn vẳng bên tai cô, người con gái đó là ai?Lúc trước Kỳ Dục đã nói qua với người đại diện Trình Hải An, khi kết thúc chương trình là thời gian tự do, anh tự mình ấn thang máy để xuống khu để xe. Nhìn những con số màu hồng giảm dần trên cửa thang máy, anh bỗng nhiên nghĩ lại cuộc điện thoại vừa rồi, người con gái đó nói muốn ăn KFC, anh bất giác nhíu mày, dường như họ mới quen nhau mới chỉ mấy ngày?Anh nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau chính là tại phòng hóa trang. Trình Hải An nói người hóa trang cho anh đã có người mới, lại còn nói với bộ dạng thần bí rằng đó là một đại mỹ nhân, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân không thể chạm vào, anh cười trừ cho qua chuyện, trong mắt anh, ngoài những người anh quan tâm, những người khác chỉ là một ký hiệu, một bộ da mà mỹ nhân hóa trang không thể chạm vào đến muộn, hôm đó anh tham gia một buổi biểu diễn từ thiện, sắp đến lượt anh rồi mà người hóa trang vẫn chưa xuất hiện, Kỳ Dục bất giác nhíu mày, anh luôn là người đúng giờ, đối với người lãng phí thời gian thực sự không có thiện cảm, thế là chưa kịp gặp mặt mà anh đã có ấn tượng rất xấu.“Ái, xin lỗi, xin lỗi, xin nhường đường, cảm ơn!” Giọng nói trong trẻo như châu ngọc bỗng nhiên vang lên giữa phòng hóa trang đầy tạp âm, khiến Kỳ Dục bất giác ngẩng mặt lên nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài đuôi hơi xoăn buông tự do, khuôn mặt trắng ngần, dáng mảnh khảnh, bước vội qua một chiếc túi, trong khi chạy về phía anh không tránh khỏi va vào vài Dục bỗng nhiên phát hiện, nhìn người con gái tay chân luống cuống khiến anh thấy buồn điều, chưa kịp cười thì nhìn thấy Trình Hải An ở bên cạnh giơ cao tay vẫy vẫy, rồi quay đầu lại nhìn anh “Nhìn thấy mỹ nữ kia chưa? Cô ấy chính là người hóa trang mới của anh đấy, haizzz”, anh ta thở dài một tiếng, “mỹ nữ soái ca, thật là dưỡng nhãn”.Cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Trình Hải An, sắc mặt ửng đỏ có lẽ do phải chạy vội quá, tóc ướt mồ hôi bết chặt vào trán lại càng hiện rõ vẻ xinh đẹp hoạt bát, cô ngại ngùng thè đầu lưỡi “Thật ngại quá, anh Trình, tắc đường quá, may vẫn còn đến kịp, chạy mệt đến chết mất.”. Vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên Dục cứ thất thần nhìn người con gái trước mặt mình, chiếc váy dài màu xanh nhạt quả thực rất tươi tắn rực rỡ, nhưng mặc trên người cô lại không hề chói mắt mà còn khiến người khác cảm thấy rất năng động, hoạt bát. Lần đầu tiên anh nhìn thật kỹ khuôn mặt ấy, và có suy nghĩ muốn lưu lại dung mạo cô vào trí của cô rất dài, thẳng đến eo, phía đuôi tóc hơi xoăn, tạo cảm giác nhàn nhã, mái tóc dài càng tôn lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn rất đáng yêu, đôi mắt to, dường như chứa cả hồ nước trong đó vậy, hàng lông mi vừa dài vừa cong khi chớp mắt tạo thành bóng rdâm dưới mắt, cái mũi cao càng khiến khuôn mặt thêm vẻ hấp dẫn, không biết vì sao Kỳ Dục nhìn đã cảm thấy rất quen mắt, trong đầu cái tên xuất hiện đầu tiên chính là “A Sênh…”Đúng lúc đó Trình Hải An nói “Không sao, để tôi giới thiệu hai người”, nói rồi anh ta quay đầu ra ý Kỳ Dục đứng lên, “Tư Ngôn, đây là Kỳ Dục. Kỳ Dục, đây là người hóa trang mới của anh, tên là Tư Ngôn.”. Tư Ngôn khẽ cười, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to sáng chớp chớp, “Anh chính là Kỳ Dục đó sao? Tôi biết anh.”. Kỳ Dục nhìn động tác của cô vô cùng giống A Sênh, trong lòng càng rung động, nhưng đến một câu cũng không nói ra được chỉ khẽ gật đầu, một suy đoán hợp lý đã bắt đầu manh nha trong đầu Hải An thấy hai người họ nhìn nhau, có chút không nỡ phá rối nhưng thời gian thực sự là không kịp nữa rồi đành vội vàng lên tiếng “Tư Ngôn, hai người nhanh một chút, thời gian sắp không kịp nữa rồi.”.“Ồ, hiểu rồi.” Tư Ngôn nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi đến bên giá treo y phục, chọn lấy mấy bộ nhét vào tay Kỳ Dục “Anh thay đồ trước đi.”.
nếu anh chưa lấy vợ em chưa lấy chồng